Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2941: Hố Tử Thần




Họ không còn tin tưởng mình có thể giành chiến thắng trong trận chiến chỉ bằng sức mạnh của bản thân.

Linh hỏi:

“Các ngươi có nghĩ tới Khánh Trần đã làm rất nhiều việc rồi không, lúc chưa bị bệnh mỗi ngày hắn đều nghĩ biện pháp tranh thủ thời gian cho các ngươi, dù bị bệnh nặng cũng phải đến đại lục phía Tây một chuyến nữa, phá hủy kế hoạch đánh thức lão quái vật của Người Xem Mệnh, nếu hắn đã làm bao nhiêu việc vậy rồi mà các ngươi không có năng lực chiến thắng cuộc chiến, vậy các ngươi tồn tại với ý nghĩa gì nữa?”

Lý Trường Thanh trầm tư:

“Ngươi cảm thấy hiện nay chúng ta có thể dựa vào sức mình để thắng trận này?”

Linh cười nói:

“Trước kia ta cảm thấy không thể, nhưng hai ngày nay ta bỗng nghĩ có thể thử xem.”

Linh cũng kinh ngạc tán thán tác dụng của vật cấm kỵ ACE – 002 Bàn Cờ Thiên Địa, nhưng bây giờ nàng muốn nói cho tất cả mọi người, không thể bị số phận đã định lừa gạt.

Thứ mọi người nhìn thấy chỉ là mảnh vỡ số phận, mà giữa những khe hở vận mệnh còn cần được soi sáng.

Lý Trường Thanh nói:

“Hôm nay ta sẽ dẫn người đến Kiếm Môn Quan chi viện cho Hội Phụ Huynh cùng với tập đoàn quân Khánh thị.”

“Không cần.”

Linh lắc đầu:

“Nơi đó không cần chúng ta, từ hôm nay trở đi các ngươi phải rút khỏi thành phố này, để ngừa đại lục phía Tây phóng tên lửa đạn đạo đến thành phố này.”

Lưu Đức Trụ tò mò:

“Họ không cần người à?”

Linh:

“Cả Trung Nguyên đã là của họ rồi thì mất đi dân số Tây Nam cũng chẳng hề gì, chúng ta ở lại đây sẽ trở thành bia ngắm, còn liên lụy dân cư trong thành phố. Chuẩn bị đi, hừng đông chúng ta sẽ rút khỏi đây, đến giáp giới khu cấm kỵ số 001, thậm chí là vào trong khu cấm kỵ.”

Ban đêm, Lý Đồng Vân và Jinguji Maki ngồi ở nơi cao nhất trong trang viên Ngân Hạnh, bên cạnh là những ngôi mộ, nhưng hai người họ không sợ hãi.

Maki-chan ủ rũ, Lý Đồng Vân hỏi:

“Là vì những thức thần đó bị phong ấn à?”

“Phải.”

Cô bé gật đầu:

“Có những người là bạn bè vừa mới quen biết được vài ngày.”

Ngay khoảnh khắc hổ phách sắp cắn nuốt tất cả mọi thứ, trước khi bước vào ám ảnh chi môn Maki-chan ngẩng đầu lên nhìn cá voi khổng lồ, nhưng cô bé không nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt của đối phương, đôi mắt ấy nhìn bé, như đang nhìn vãn bối của mình.

Lý Đồng Vân an ủi:

“May mà về sau ngươi có thể xuyên không trở lại cùng với bọn ta rồi, quen có ngươi ở thế giới ngoài rồi nên sau khi vào thế giới trong không thấy được ngươi, cảm thấy không thích ứng nổi. Đừng lo lắng cho những thức thần ấy, đợi sư phụ trở về, hắn sẽ giúp ngươi giải quyết, chỉ cần thức thần vẫn còn sống thì hắn có thể tìm về giúp ngươi.”

“Đúng rồi, ở thế giới ngoài ngươi rời đi mà không chào hỏi một câu, là Jindai Kura dẫn ngươi đi hoàn thành sinh tử quan à?”

Lý Đồng Vân tò mò, hỏi:

“Hoàn thành ở đâu?”

“Hố tử thần Guatemala.”

Maki-chan trả lời:

“Nhưng hình như Jindai Kura có tâm sự, nói với ta rất nhiều điều.”

“Hắn nói gì?”

“Lão sư nói, sở dĩ chúng ta trở thành người chơi beta là vì có người đã lựa chọn số phận nào đó cho chúng ta từ trước rồi, ta có số phận của ta, hắn cũng có số phận của hắn. Lão sư nói nếu còn có thể gặp lại nhau, thì hắn sẽ giúp ta xây dựng một học viện truyền thừa trên Kình Đảo, dạy người du hành thời gian tu luyện truyền thừa Âm Dương Sư. Chờ ta trưởng thành, hắn có thể yên tâm ở ẩn ở đó, xem bọn trẻ vui đùa với nhau, lén lấy cơm trong nhà bếp cho những đứa bé bị phạt.”

Lý Đồng Vân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nàng có dự cảm chẳng lành.

Trong vùng hoang dã Tây Nam, tất cả thành viên của Hội Phụ Huynh đang ẩn nấp dưới lớp vải ngụy trang, vô số khí cầu máy đang bay qua bay lại trên bầu trời hòng tìm kiếm tung tích của Hội Phụ Huynh.

Không một ai dám thở mạnh, sợ phát ra âm thanh gì bị thiết bị sonar bắt giữ, nhưng dù đã cẩn thận đến thế thì vẫn sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.

Trong thiết bị sonar, cho dù chỉ nghe thấy cành cây bị bẻ gãy thì quân địch sẽ lập tức thả một quả bom xuống thăm dò, một khi có tiếng kêu rên vang lên ở dưới thì sẽ tiến hành bao trùm hỏa lực trong khu vực bán kính năm km ngay, đến khi một chiếc khí cầu máy dùng hết một cơ số đạn mới rời đi.

Rất khó để nhận ra vải ngụy trang dưới đất từ trên trời cao, nhưng hạm đội của đại lục phía Tây cứ mạnh tay dội bom đạn xuống dưới không chút tiếc rẻ.

Hội Phụ Huynh nhiều người đến mấy thì cũng không làm gì được đội khí cầu máy trên không.

Sau khi khí cầu máy bay đi xa, La Vạn Nhai lật vải ngụy trang ra, thở hổn hển:

“Cứ thế này thì không được, bây giờ mới chỉ có mười mấy chiếc khí cầu máy cấp B mà chúng ta đã bị bao vây ở hoang dã không di chuyển được. Theo kế hoạch, đáng lẽ chúng ta phải đến Kiếm Môn Quan Rồi, kết quả đến giờ vẫn cách nơi đó một ngày đi đường nữa.”