Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2925: Cuộc Gọi




Nhưng ngài chạy đến đây làm gì, trải nghiệm cuộc sống à? Hay là nằm vùng?

Nằm vùng thì cũng phải để thuộc hạ làm chứ, sao ngài lại đích thân đến đây!

Người da đen run rẩy:

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Còn có người du hành bập bẹ vài câu tiếng Trung:

“Xin chào, cung hỷ phát tài, chúc mừng năm mới!”

Người này đúng là nhân tài, định dùng tiếng Trung để làm thân...

Bọn cướp ngạc nhiên, chẳng hiểu ra sao, ông chủ hung hãn nhà mình sao đột nhiên lại ngoan như chim cút thế?

Hơn nữa những người du hành ngày thường ngang ngược càn rỡ bây giờ tỏ ra hết sức căng thẳng!

Cứ như người đứng trước mặt họ không phải là một thiếu niên châu Á, mà là Godzilla hình người vừa mới phá hủy một thành phố.

Khánh Trần lắc đầu:

“Không có gì hiểu lầm ở đây, các ngươi đều đáng chết.”

Ấn tượng của đại lục phía Tây về Joker là gì?

Đó là giết người không chớp mắt.

Ngay trong chu kỳ xuyên không trước đó, Khánh Trần vừa mới dùng 13 lần Thần Thiết giết chết mười hai nghìn lính cảnh vệ, loại người này nói muốn giết ngươi thì tức là hắn sẽ giết ngươi thật, không phải nói đùa.

Người da đen thấy tình thế không thể vãn hồi, lập tức ra lệnh:

“Nổ súng, giết hắn!”

Hắn lừa băng cướp không biết chuyện nổ súng, còn mình lại xoay người bỏ chạy trước không chút do dự!

Khi súng nổ, Khánh Trần biến mất!

Hắn không có lôi tương như trong ký ức, không có vân khí của Kỵ Sĩ, chỉ có một thân thể mạnh nhất trên giời.

Đằng xa, có công nhân chậm rãi đứng dậy nhìn, họ không thấy được bóng dáng của Khánh Trần, chỉ nhìn thấy từng tên cướp bị đánh bay một cách khó hiểu.

Vì không nhìn thấy Khánh Trần nên đám tội phạm ấy giống như bị không khí vô hình đánh vào người.

Từng tên một bay tứ phía, Khánh Trần tung ra từng chiêu trí mạng, không hề có một động tác thừa, hóa phức tạp thành đơn giản.

Sau khi rơi xuống đất, cơ thể của họ vặn vẹo bất quy tắc, chỉ có cơ bắp và dây thần kinh hãy còn co giật, vì chết quá nhanh nên các thớ cơ và thần kinh cho rằng người chưa chết.

Băng cướp dội một trận mưa đạn, nhưng cũng giống như bão kim loại khủng bố ở ngục giam số 18, dồn dập và mãnh liệt, song không hề chạm tới Khánh Trần.

Trận chiến này giúp hắn nhớ lại vài đoạn ký ức, cùng với sư phụ.

Một luồng vân khí Kỵ Sĩ tràn ra từ phong ấn, vận chuyển nhanh chóng khắp cơ thể Khánh Trần.

Trong công viên giải trí Ngân Hạnh, Khánh Trần từng hỏi Nhâm Tiểu Túc, khi nào phong ấn có thể bị cởi bỏ?

Nhâm Tiểu Túc nói, có thể trong nháy mắt, cũng có thể là cả đời.

Nhưng tình huống của Khánh Trần và Nhâm Tiểu Túc không giống nhau.

Sau khi Nhâm Tiểu Túc phong ấn bản thân, thế giới trải qua hơn hai trăm năm thay đổi thời đại, thậm chí trong lúc đó còn xuất hiện mùa đông hạt nhân khủng khiếp.

Đến khi hắn thấy lại ánh mặt trời, thế giới đã bước vào thời kỳ hậu tận thế, không chỉ phong ấn vững chắc mà trên thế giới cũng không còn có bao nhiêu chuyện khắc cốt ghi tâm có thể giúp hắn tìm lại ký ức...

Nhưng Khánh Trần thì khác, những mỏ neo ký ức vẫn còn tồn tại.

Khi vẫn khí Kỵ Sĩ bắt đầu tích tụ trong cơ thể, các công nhân nhìn thấy Khánh Trần không ra tay hung tàn như trước nữa, đám cướp bị thổi qua ra ngoài, nện lên tường nhà gỗ, từ từ trượt xuống.

Thoạt nhìn bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn, nhưng toàn bộ xương cốt, máu thịt trong cơ thể đã đứt lìa.

Cuộc chiến bắt đầu rất nhanh, kết thúc cũng chóng vánh.

Người da đen đã chạy đi xa, nhưng khi cuộc chiến chấm dứt, Khánh Trần lại kéo chân của hắn lôi vào trong trại, yên lặng nhìn đống lửa.

Bác gái ngơ ngác nhìn Khánh Trần, nàng không ngờ hành động tốt bụng vô tình của mình vậy mà lại cứu sống ngôi làng.

Nhưng những gì thiếu niên châu Á thể hiện đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết của những người bình thường về thế giới này.

Khánh Trần không quan tâm đến ánh mắt của các công nhân, hắn ngồi yên, trầm ngâm suy nghĩ.

Dù hắn mất trí nhớ thì chắc chắn cũng không phải hạng người tầm thường gặp sau hay vậy, hắn phải nghĩ xem mình nên làm gì nhất lúc này.

Theo lời Nhất nói, bây giờ mình mất trí nhớ, còn có rất nhiều người đang chờ mình về.

Nếu vậy thì điều mình phải làm bây giờ không phải là tiếp tục hành động thận trọng chờ khôi phục ký ức, mà trước tiên phải liên lạc được với những đồng đội xa lạ mà quen thuộc đó!

Thay vì chậm rãi tìm kiếm ký ức, không bằng tìm những chiến hữu đáng tin cậy ấy.

Những người giống Ban Thủ, Sơn Tra, Điển Phục.

Khánh Trần lục soát trong trại, cuối cùng tìm được một chiếc điện thoại vệ tinh trong xe việt dã của người da đen.

Làm sao để tìm được đây?

Khánh Trần suy tư hồi lâu, cuối cùng bấm số điện thoại của Trương Uyển Phương.

Điện thoại được nối máy, giọng của Trương Uyển Phương vang lên ở đầu dây bên kia:

“A lô?”

Sau một khoảng thời gian im lặng khá lâu, Trương Uyển Phương dường như nhận ra điều gì:

“Khánh Trần?”

Khánh Trần nói:

“Xin đưa điện thoại cho Tần Thư Lễ.”

Đó là thành viên nòng cốt của Hội Phụ Huynh được nhắc đến trong bảy tiếng kể chuyện, cha dượng của hắn.