Trước mặt là một tòa cao ốc, thử triều với số lượng chuột khổng lồ lần lượt xếp chồng lên nhau, sắp chạm đến sân thượng của tòa nhà.
Trên sân thượng, là Điển Phục quen thuộc.
Lần này Khánh Trần không còn là người đứng xem trong ký ức ở núi Lão Quân nữa, mà hắn trở thành một phần trong ký ức.
Khánh Trần mỉm cười gượng gạo và vẫy tay chào hỏi với người trên sân thượng, Điển Phục chỉ vào thử triều sau lưng Khánh Trần, sau đó phất tay, đối phương muốn Khánh Trần rời đi.
Thấy cảnh ấy, Khánh Nhất giật mình.
“Tiên sinh!”
Khánh Nhất hô:
“Ta biết ngươi không thích nghe những lời này, ta biết ngươi chỉ huy họ đi chịu chết, ta biết bây giờ ngươi muốn hành động bốc đồng chết cùng với họ, ta nghe Trương Mộng Thiên nói rồi, hắn nói trong khoảng thời gian này ngươi luôn tự trách, thậm chí không ngủ không nghỉ như để trừng phạt mình. Nhưng tiên sinh à, cái chết của ngươi không có ý nghĩa gì vào lúc này cả!”
Khánh Nhất đi bên cạnh Khánh Trần, nhìn vẻ mặt khác thường của hắn, ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn:
“Tiên sinh, Điển Phục nhất định sẽ có cách mang thứ ngươi muốn về thế giới ngoài. Bây giờ họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, vậy còn ngươi, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình chưa? Tiên sinh, phải đi thôi!”
Điển Phục chỉ đứng ở rìa sân thượng, giơ tay lên, dùng mã Morse nói gì đó.
Sau đó hắn đứng thẳng lưng, chào Khánh Trần một cách tiêu chuẩn.
Đi, đi đi, đây là vinh quang của người lính.
Khánh Trần ngồi trong trại sản xuất ma túy ở Mexico, bỗng nhận ra tại sao mình có cứ cảm giác mất đi cái gì đó sau khi tỉnh lại.
Vì hắn đã quên những ký ức khắc cốt ghi tâm, quên những người mãi ghi dấu trong lòng.
Một tờ giấy kéo hắn về hai đoạn ký ức về sự hy sinh của thành viên Côn Luân.
Thì ra, hắn đã trải qua nhiều chuyện đến vậy.
Trước đó Khánh Trần chỉ cảm thấy mọi thứ rất mộng ảo, rất lạ lùng.
Mà bây giờ, đột nhiên hắn rất muốn tìm về những ký ức ấy.
Khánh Trần chậm rãi đứng lên, đỡ bác gái Mexico dậy, nói một câu tiếng Tây Ban Nha không mấy lưu loát:
“Đừng lo, ta giúp ngươi.”
Giờ khắc này, hắn giống như trở lại khoảng thời gian lần đầu tiên giết người ở núi Lão Quân.
Khánh Trần không biết thực lực của mình hiện nay như thế nào, cũng không biết rốt cuộc mình phong ấn những gì, không biết mình có thể giết được nhiều tên cướp như thế được không nữa.
Nhưng không sao cả.
Bác gái giữ hắn lại:
“Đừng đi, ngươi đi cũng vô ích thôi.”
Khánh Trần mỉm cười, hắn tháo khăn che mặt ra:
“Vô ích cũng phải đi.”
Nói rồi hắn đi về phía lửa trại.
Một tên lính canh trên tháp thấy hắn hành động kỳ lạ, lập tức nổ súng.
Nhưng đối phương vừa mới bóp có thì chợt phát hiện mục tiêu trong tầm ngắm đã biến mất.
Đám cướp kéo mười mấy thiếu nữ đi đến bên lửa trại, cười nói:
“Ông chủ, ở đây không có hoạt động giải trí gì khác, chỉ có mấy cô em này cho các ngươi giải buồn.”
Người da đen hỏi:
“Vừa rồi có tiếng súng là thế nào đấy?”
“Có vài công nhân muốn chạy trốn, đều bị giết cả rồi.”
Tên cướp giải thích:
“Chuyện ngài dặn bọn ta chắc chắn sẽ chú ý, tuyệt đối không để ai chạy ra ngoài.”
Bên có cạnh người nói:
“Đúng rồi, còn có một xấp tiền giấy rơi xuống từ trên người hắn, có điều bọn ta chưa nhìn thấy bao giờ, không biết là tiền nước nào, ông chủ ngươi biết là ở đâu không?”
Nói rồi tên cướp đưa một xấp nhân dân tệ ra.
Người da đen ngạc nhiên cầm lấy tiền, đương nhiên hắn biết đây là nhân dân tệ, hắn còn đi Trung Quốc du lịch rồi cơ mà.
Chẳng qua, một ngồi làng nhỏ ở Mexico...Vì sao lại có nhân dân tệ?
Theo bản năng, hắn cảm thấy không ổn:
“Khoan, nơi này có người Trung Quốc à?”
Tên cướp suy nghĩ, hắn nhớ đến Khánh Trần:
“Có một người châu Á, không biết có phải người Trung Quốc không. Nhưng một bà già nói hắn là dân trong lòng, đầu óc bị va đập nên biến thành ngu ngốc thôi.”
Nhưng người da đen tức khắc cảm thấy hoảng sợ, hắn có thể may mắn thoát khỏi cuộc vây quét của Hội Phụ Huynh, tất nhiên có chỗ hơn người.
Hắn tư duy nhanh chóng:
“CMN, Hội Phụ Huynh tiêu diệt ba tập đoàn ma túy không phải là để tìm hắn đấy chứ?!”
Tên cướp nói:
“Chắc là không phải đâu, lúc bọn ta bắt hắn, hắn không phản kháng, người của Hội Phụ Huynh sao lại yếu thế được? Cái tên châu Á ấy làm việc chăm chỉ lắm, bọn ta còn định nạp hắn vào tổ chức đấy.”
Người da đen vội nói:
“Mau, dẫn ta đi tìm, không đúng, bây giờ chúng ta đi ngay! Đừng rêu rao, tất cả đi vào đường hầm bí mật, không được đi tìm hắn!”
Đột nhiên, một giọng nói chợt vang lên cách đó không xa:
“Tìm ta à?”
Người da đen quay đầu lại thì thấy Khánh Trần bước ra từ bóng tối, ánh lửa chập chờn soi sáng khuôn mặt hắn, đó là khuôn mặt mà người da đen quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.
Hắn khiếp sợ nhìn tên cướp bên cạnh:
“Xem ngươi làm chuyện gì này? Ta bảo ngươi bắt công nhân, ngươi bắt ông cố nội cho ta về làm gì?”
Tất cả manh mối đã sáng tỏ, thảo nào Hội Phụ Huynh lại ra tay với trùm ma túy Mexico, thảo nào Hội Phụ Huynh tìm kiếm tất cả các xưởng ma túy bí mật, vì Hội Phụ Huynh biết ông chủ của mình đang ở trong xưởng ma túy nào đó!