Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2926: Ông Chủ Còn Sống




Khánh Trần không biết số điện thoại của Côn Luân, cũng không biết số điện thoại của La Vạn Nhai, bây giờ hắn chỉ có thể tìm Tần Thư Lễ.

Tần Thư Lễ giành lấy điện thoại của Trương Uyển Phương, Trương Uyển Phương ngơ ngác nhìn chồng gọi con trai mình là ông chủ.

Khánh Trần suy nghĩ vài giây rồi nói với giọng bình tĩnh:

“Ta đang ở xưởng ma túy trong một khu rừng nhiệt đới ở Mexico, theo thời gian mặt trời mọc và lặn cùng với góc chiếu sáng của mặt trời, có lẽ ta đang ở gần 23 độ vĩ Bắc. Theo mùa, khí hậu và hướng gió, ta cách bờ biển không xa lắm, nơi này chịu ảnh hưởng của gió mùa Đông Bắc. Lần sau trở về thì đến đón ta, phải nhanh chóng, ta ở đây chờ các ngươi. Báo cho những người khác, ở thế giới trong ta đang trốn trong phòng an toàn cùng với Nhất và Nhện Đen, chờ mặt đất Trung tâm Vương Thành bỏ lệnh giới nghiêm thì lập tức trở về tìm các ngươi. Hiện tại ta mất ký ức, nhưng đang từ từ khôi phục, bệnh ung thư của ta cũng khỏi rồi.”

Tuy Khánh Trần chưa khôi phục ký ức hoàn toàn nhưng hắn đã đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất cho mình.

Trong đoạn lời nói trên, hắn không hề nói một câu vô nghĩa nào.

Đếm ngược.

Khi thế giới lại bừng sáng.

“Lại có người đi rồi.”

Tiểu Thất vừa mới kết thúc một đợt truy bắt nhân viên mới, hắn ngồi ủ rũ trong khe núi, nói với giọng bùi ngùi:

“Mọi người đều nói không ai quan tâm chúng ta nữa, không có chi viện, không có vật tư, như thể chúng ta không quan trọng nữa ấy.”

Từ khi Hội Phụ Huynh bắt đầu trường chinh, phần lớn thời gian họ cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài.

Mấy trăm nghìn người di chuyển giữa núi rừng như người rừng, tóc tai bù xù, đi chân đất. Nhưng cực khổ không đáng sợ, mà đáng sợ nhất là cảm giác bị vứt bỏ.

Trước đó, họ khó có thể tin lòng bàn chân mềm mại của con người không có đôi giày bao bọc vậy mà lại có thể nhanh chóng thích ứng với đường núi rắn chắc, trở nên cứng cáp hơn.

Thỉnh thoảng hạm đội không quân của Phượng Hoàng Thành theo sau vào núi lục soát, tần suất càng ngày càng tăng, nhưng mãi vẫn chẳng thấy tăm hơi chi viên không quân của Khánh thị đâu, chỉ để mặc họ chết đi một cách vô ích.

Điều này khiến các thành viên của Hội Phụ Huynh cảm thấy những gì họ làm bây giờ chẳng có ý nghĩa gì hết.

Giữa núi rừng, đội ngũ 330 nghìn người của Hội Phụ Huynh chỉ còn lại 260 nghìn người, hơn 70 nghìn người đã rời đội ngũ.

Có người chết vì bị hạm đội không quân của Phượng Hoàng Thành đuổi bắt, có người không chịu được chuyến đi xa này, bèn lặng lẽ rời đi.

Đói khát, rét lạnh, đã trở thành chuyện thường với họ.

Tất cả thành viên Hội Phụ Huynh đều muốn thoát khỏi cơn đói, hai má hóp lại, ngay cả rễ cây cũng phải chia nhau ăn theo kế hoạch.

Nhiều người kiên trì đi hơn một nghìn cây số, cuối cùng tin tức Khánh Trần biến mất không rõ tung tích trở thành giọt nước tràn ly khiến họ sụp đổ.

Vào buổi tối Khánh Trần mất tích, La Vạn Nhai không giấu giếm tin tức này.

Tối hôm đó, hơn hai mươi nghìn người của Hội Phụ Huynh rời khỏi đơn vị, vì tất cả họ không thấy được hy vọng.

Lúc này, các hòa thượng của chùa Đại Bi vừa mới thu thập thảo dược về, mọi người cõng giỏ trúc, trong giò chất đầy thảo dược.

Phương trượng dùng thủ ngữ.

Đại Nhất nhìn phương trượng:

“Phương trượng, ngoài núi có rau dại gì không ăn được không?”

Chú tiểu đứng bên cạnh phiên dịch:

“Phương trượng nói, các ngươi khó khăn quá, chẳng thà bọn ta tự đi còn hơn…”

Thế này thì là hòa thượng đứng đắn gì chứ?! Sao lại bắt đầu ghét bỏ Hội Phụ Huynh.

Phải nói là đám hòa thượng giả ngoài kia suốt ngày giả vờ trách trời thương dân, còn những nhà sư này lại sống thật, phương trượng tức giận thì sẽ giơ ngón giữa với ngươi nữa cơ.

Khi ấy Tiểu Thất hỏi sao phương trượng lại mắng chửi người khác, nói năng thô tục, không phạm giới sao?

Phương trượng dùng tay ra hiệu: Ta không mở miệng nói chuyện, không coi như phạm giới.

Tiểu Thất cạn lời.

Vốn dĩ các sư thầy định liều mạng với ngụy quân một quen, thua thì chết ở chân núi, thắng thì phá giới hoàn tục, kết quả trận chiến ấy không có phần của họ.

Sau đó phương trượng còn tỏ ra vui vẻ lắm: Hôm nay không cần hoàn tục rồi!

Đây là một nhóm hòa thượng chuẩn bị hoàn tục bất cứ lúc nào, khi nào hoàn tục quyết định bởi khi nào phá giới.

Phương trượng dùng thủ ngữ hỏi:

“Các ngươi định đi bộ như bây giờ đến Tây Nam à? Thế thì phải đi đến khi nào? Không có ai giúp các ngươi sao?”

Tiểu Thất im lặng, mãi mới đáp:

“Ta không trả lời được những câu hỏi này.”

Phương trượng lại khua chân múa tay, chú tiểu phiên dịch:

“Các ngươi thảm ghê.”

Tiểu Thất:

“Sao lại có cả trợ từ ngữ khí nữa! Phiên dịch thì đừng thêm thắt lung tung!”

Phương trượng hỏi tiếp:

“Ông chủ của các ngươi đâu, Khánh Trần ấy.”

Tiểu Thất ủ ê:

“Ta cũng không biết.”

Đột nhiên.

Tần Thư Lễ rời khỏi đội ngũ của mình và chạy như bay trong rừng:

“Ông chủ không sao! Ông chủ còn sống! Ông chủ không sao! Ông chủ còn sống!”