Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2923: Thử Triều




Công xưởng này mới thành lập không lâu, cho nên cần công nhân mới đến làm việc, bởi vậy mới trở thành con cá lọt lưới trong hoạt động trấn áp tội phạm của Hội Phụ Huynh.

Mà những tên tội phạm may mắn trốn thoát đã trải qua cuộc vây quét của Hội Phụ huynh ở Guatemala, sau đó lại nghe tin ba tập đoàn ma túy lớn bị triệt phá, vốn dĩ đang ở bên ngoài tiêu dao sung sướng, kết quả bị buộc trốn đến nơi khỉ ho cò gáy thoạt nhìn rất an toàn này để lánh nạn.

Khi đối mặt với người bình thường, phải nói là người du hành có ưu thế rất lớn, tiêm vài liều thuốc biến đổi gen ở thế giới trong là trở thành trùm sò một phương ở thế giới ngoài được rồi, tuy không thể so với cao thủ chân chính nhưng có thể sống rất thư thái.

Người da đen dặn dò lại lần nữa:

“Trông chừng kỹ đám công nhân này, đừng để họ chạy trốn để lộ vị trí, một khi bại lộ thì chắc chắn chúng ta sẽ chết.”

Đó là áp lực mà Hội Phụ Huynh mang lại.

Ban đêm, Khánh Trần và tất cả công nhân bị nhốt lại cùng một chỗ, họ nằm ngủ trong cảnh màn trời chiếu đất.

Ở đây không có phí tăng ca, có thì cũng chỉ là làm việc không quản ngày đêm, mỗi ngày phải làm việc ít nhất 16 tiếng đồng hồ.

Hắn tính toán thời gian xuyên không, thống kê những điều mình thắc mắc để sau khi xuyên không về thì nhờ Nhện Đen và Nhất giải đáp cho mình.

Nhưng đột nhiên, có vài công nhân không chịu đựng được môi trường làm việc cường độ cao này, cho nên bàn bạc với nhau trốn khỏi đây.

Vì những thành viên may mắn sống sót của tổ chức Cực Dạ đến đây, một đống lửa lớn được đốt lên ngay giữa trại, nhóm tội phạm ấy vừa uống rượu vừa ca hát.

Có người cho rằng đây là cơ hội tốt, thế là có bảy người chạy ra hướng ngoài, chỉ cần vượt qua 300 mét địa hình bằng phẳng, đến chỗ cửa là có thể dễ dàng trèo qua rào chắn.

Nhưng họ chưa kịp chạy đến tường vây thì đã bị đội canh gác trên tháp canh phát hiện.

Bọn cướp chịu trách nhiệm canh gác dùng súng máy hạng nặng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã bắn lủng người nhóm công nhân chạy trốn.

Tiếng súng giữa đêm khuya làm mọi người giật nảy mình, các công nhân hoảng loạn bật dậy, bác gái từng chăm sóc cho Khánh Trần gào khóc, đó đều là người dân trong lòng, những con người hãy còn sống sờ sờ giờ đã thành những cái xác lạnh ngắt.

Khánh Trần yên lặng quan sát, nhưng cũng chỉ thờ ơ.

Nếu thời gian quay ngược lại, Khánh Trần 17 tuổi vừa mới đến ngục giam số 18, hắn lại nhìn thấy cảnh tù nhân mới “được” tù nhân cũ tổ chức nghi thức chào mừng thì cũng sẽ dửng dưng như thế mà thôi.

Khi ấy hắn vẫn là thiếu niên ích kỷ nọ, thế giới chưa từng tặng thứ gì cho hắn, hắn cũng chẳng muốn báo đáp thế giới này.

Vài tên cướp vừa đi đến đó vừa cười đùa, họ kéo chân bảy cái xác đến trước mặt các công nhân:

“Đây chính là kết cục của việc muốn chạy trốn, đã hiểu chưa?”

Họ lấy ra mấy cọc gỗ, treo thi thể trên những cái cọc ấy:

“Nhìn cho kỹ, sau đó ngẫm lại xem mình có muốn chạy trốn nữa không.”

Lúc treo thi thể, có một chiếc ví tiền màu đen rơi từ trong túi quần của một cái xác ra, một tên tội phạm mở ví ra phát hiện trong ví toàn là tiền giấy màu đỏ, họ chưa từng nhìn thấy loại tiền giấy này, bèn lấy hết tiền đi, sau đó ném ví xuống đất.

Khánh Trần sửng sốt, hắn không biết chiếc ví kia, nhưng đơn vị tiền trong ví là nhân dân tệ, vì thế chiếc ví ấy chắc chắn là ví tiền dân làng này tìm được từ trên người hắn.

Trước khi rời đi đám cướp còn lôi mười lăm, mười sáu cô gái trẻ từ nhóm công nhân ra, đi vào trong trại.

Khánh Trần bỗng nhúc nhích, nhưng hắn kiềm chế.

Bác gái nọ xông lê, vừa chân tội phạm vừa khóc lóc kêu gào:

“Con gái của ta còn nhỏ, các ngươi đừng bắt nạt nàng mà.”

Một tên đạp nàng ngã lăn ra đất, cười khẩy và nói:

“Bọn ta thích trẻ con.”

Khánh Trần quay đầu đi, không đành lòng nhìn cảnh này.

Sau khi bọn người kia rời đi, hắn lặng lẽ quay trở lại lấy ví của mình, mở ra xem, trong ví có CMND của hắn cùng với một chiếc thẻ ngân hàng Thương nhân Trung Quốc.

Cuối cùng là một tờ giấy.

Trên giấy là mã Morse được tạo thành từ những dấu chấm và dấu gạch ngang.

Khánh Trần ngẩn ngơ nhìn mã Morse.

Bỗng chốc trong đầu hắn hiện lên hình ảnh biển lửa, biển lửa hừng hực thiêu đốt rọi sáng bầu trời đêm trên núi Lão Quân.

Tiếng khóc la, bóng dáng các học sinh chạy trốn xuất hiện, Khánh Trần đặt mình trong đó, nhìn ký ức ập đến, tất cả những thứ đó tựa hồ thực sự là những gì hắn đã trải qua.

Không biết vì sao trong lòng hắn cảm thấy bi thương, hắn quay đầu lại, thấy được trong đoạn ký ức ấy, thành viên Côn Luân Ban Thủ đang gõ mã Morse giữa biển lửa: Đời này không hối hận, bảo trọng.

Khánh Trần yên lặng theo dõi, không biết đang nghĩ gì.

Ngay sau đó, biển lửa biến mất, cảm xúc bi thương cũng nhạt dần theo dòng sông thời gian.

Nhưng tiếp theo, thử triều lao nhanh về phía này.