Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2917: Ai Mà Chịu Nổi




Thành viên đội một bật đèn pha lên, ở đây không có một bóng người.

Chỉ có một điều kỳ lạ là vách hang không có nham thạch, cả hố sụt như bị tráng một lớp men, hệt như thạch anh mọc trên vách núi.

Khi lia ánh đèn pha qua đó, hố sụt tỏa sáng lấp lánh muôn màu, như chốn mộng ảo.

Đội trưởng đội một báo cáo trong kênh liên lạc:

“Ông chủ hoàn thành sinh tử quan ở đây, hố sụt đã biến thành thánh địa. Nhưng không thấy ông chủ trong hang.”

Tiểu Thất thở phào một hơi:

“Lên di!”

Tiểu Ngũ phân tích:

“Không phát hiện thi thể của ông chủ ở xung quanh, đây là tin tức tốt, chứng tỏ hắn còn sống. Trừ phi Người Xem Mệnh dùng vật cấm kỵ hiến tế xác của hắn. Nhưng nếu hắn còn sống thì đã về mấy tiếng rồi sao còn không liên hệ với chúng ta?”

“Ngươi quên ông chủ đã bảo hắn có lẽ sẽ mất trí nhớ à.”

Tiểu Thất nói với giọng nghiêm túc:

“Mười đội, lập tức chia nhau ra tìm manh mối, cần phải tìm được tung tích của ông chủ trước lần xuyên không tiếp theo!

Mỗi đội hơn trăm người, mười đội tức khắc phân tán khắp xung quanh.

Không bao lâu sau bọn họ tìm được ngôi làng Khánh Trần từng ở tạm, Tiểu Ngũ nhìn làng xóm trống không thì liên lạc với Tiểu Thất:

“Bên ta có biến rồi, trong một ngôi làng có hơn hai mươi người chết, trên mặt đất có vỏ đạn, những người khác đều mất tích. Có dấu bánh xe, nhưng đuổi theo hơn 30 km đến đường quốc lộ thì mất dấu. Các ngươi thăm dò làng bên cạnh xem có ai biết chuyện gì xảy ra không.”

Tiểu Thất dẫn người đến ngôi làng bên cạnh, bảo một Người Nhà biết tiếng Tây Ban Nha đi trao đổi:

“Những người khác cất súng đi, đợi tại chỗ chờ lệnh, không được quấy nhiễu người dân vô tội.”

5 phút sau, Người Nhà trở lại:

“Trưởng lão trong làng nói rạng sáng bọn họ nghe thấy tiếng súng nổ, thông thường là người trong làng bị bắt đến xưởng thuốc phiện sản xuất ma túy, mấy năm gần đây chưa từng thấy chuyện này xảy ra.”

Tiểu Thất cau mày:

“Chuyện này liệu có liên quan đến ông chủ không?”

Tiểu Ngũ hỏi:

“Làm sao bây giờ? Xưởng ma túy giấu rất kỹ, khó tìm lắm.”

Tiểu Thất suy nghĩ:

“Dùng mật thược chi môn đưa nhiều Người Nhà đến đây, lấy hang Golondrinas làm trung tâm, tiếp tục tìm kiếm xa hơn. Chúng ta đi hỏi mấy trùm ma túy Mexico, để bọn họ nói cho chúng ta biết xưởng ma túy bí mật ở đâu.”

10 tiếng sau, trong một trang viên nguy nga tại vùng ngoại ô thành phố Badiraguato, mấy chục người đẹp đang chơi đùa trong bể bơi.

Sáu người đàn ông trung niên cầm xì gà ngồi cạnh bể bơi, bàn bạc kế hoạch phân phối tiêu thụ hàng hóa tiếp theo cùng với tỷ lệ chia chác cho từng người.

Guberman – thủ lĩnh tập đoàn ma túy Sinaloa Cartel của Badiraguato – cắt xì gà:

“Lực lượng chống ma túy của Mỹ đang điều tra chúng ta, ta nghi ngờ trong số chúng ta có nội ứng. Hôm nay gọi các ngươi đến đây không phải là nghi ngờ các ngươi, mà ta hy vọng tiếp theo mọi người có thể đoàn kết nhất trí chống lại Lực lượng chống ma túy, đừng đâm sau lưng người một nhà. Nếu ta phát hiện ai làm thế thì ta sẽ bẻ gãy từng chiếc xương sườn của hắn rồi ném hắn vào chuồng lợn.”

Bên ngoài trang viên, hàng trăm phần tử vũ trang canh gác nghiêm ngặt, bọn họ đeo AK47 đi lại tuần tra, bảo vệ trang viên kín kẽ.

Guberman là trùm ma túy khu này, thậm chí từng giết đặc công nước Mỹ, ngay cả Lực lượng chống ma túy cũng không làm gì được hắn.

Nhưng đột nhiên, tiếng súng vang lên bên ngoài trang viên.

Sáu người đàn ông đứng bật dậy, nhìn về phía tiếng súng nổ với vẻ nghiêm nghị.

Phương hướng khi đến.

Guberman hỏi người em họ phụ trách an ninh:

“Xảy ra chuyện gì thế?”

Người em họ nói ngay:

“Có một đơn vị bộ đội trăm người đang tấn công cửa chính, tốc độ của họ rất nhanh, rất mạnh.”

Guberman cau mày, nói:

“Chỉ có 100 người thôi ư, không có máy bay trực thăng? Không có xe tăng? Chuyện gì thế, đợt hành động trước Lực lượng chống ma túy của Mỹ không tìm ra bằng chứng về chúng ta, bọn họ không có lý do gì để tấn công nơi này! Là người của tập đoàn ma túy khác!”

Đội ngũ bảo vệ gần một nghìn người lao ra ngoài, còn Guberman ngồi về vị trí cũ.

Hắn nhìn các mỹ nhân hoảng sợ trong bể bơi:

“Các người đẹp không cần sợ, nơi này là Badiraguato, dù Lực lượng chống ma túy đến đây thì cũng không làm gì được ta hết.”

Nhưng Guberman vừa mới ngồi xuống thì tiếng súng vãn dần, trang viên khôi phục sự yên bình.

Hắn cười nói:

“Đội bảo vệ của ta giỏi đấy, trận chiến kết thúc nhanh thật.”

Một nghìn người đánh một trăm người, không cần nghĩ cũng biết kết quả sẽ thế nào.

Một giọng nói thình lình vang lên sau lưng họ:

“Ngươi là Guberman à? Phiền ngươi nói cho ta biết địa chỉ của tất cả công xưởng bí mật của ngươi.”

Vừa dứt lời, một đơn vị bộ đội mặc đồ đen xâm nhập vào trang viên, các thành viên Hội Phụ Huynh hung mãnh không giống như nhân loại, súng bắn bách phát bách trúng, tốc độ chạy còn nhanh hơn xe thể thao.

Đang đánh thì đột nhiên lôi sét ra chơi, ai mà chịu nổi?

Một trăm người đánh với một nghìn người của trùm ma túy, dễ như ăn bánh.