Đối phương đứng ở đó, chứng minh cho hắn thấy sự khác biệt của thế giới này.
Linh nhìn Nhất:
“Mất trí nhớ rồi à?”
Khánh Trần:
“...Hình như bất cứ ai cũng biết ta mất trí nhớ, cứ như ta chơi ấy.”
Nhện Đen nhìn Linh, hỏi:
“Bên ngoài thế nào rồi.”
Linh lắc đầu:
“Bây giờ bên ngoài đã bị quân cảnh vệ của Trung tâm Vương Thành phong tỏa, cả thành phố ở trong trạng thái chặn tín hiệu, hơn nữa máy bay không người lái tuần tra khắp nơi, ta đã mất quyền hạn của mạng Thiên Nhãn, không có cách nào lén đưa các ngươi ra ngoài.”
Lòng Nhện Đen trùng xuống, vậy là họ không thể truyền tin.
Nàng hỏi với vẻ khó hiểu:
“Sao ngươi biết phòng an toàn này?”
Linh trả lời:
“Mọi manh mối của tương lai đều giấu trong quá khứ, muốn xây dựng phòng an toàn thì phải sử dụng lượng lớn đất cát, gạch đá, còn phải vận chuyển vật tư, vũ khí đến, ngoài ra khi xây dựng nó, tốc độ dòng chảy của hệ thống thoát nước sẽ bị ảnh hưởng, tất cả những điều đó không thể tránh né con mắt của ta.”
Vì thế Nhện Đen mới biết sự đáng sợ của trí tuệ nhân tạo.
“Vậy phải làm sao?”
Nhất hỏi.
Linh nói:
“Yên lặng chờ đợi trong phòng an toàn, mặt đất không thể bị phong tỏa mãi được, thành phố cũng không thể bị chặn tín hiệu vĩnh viễn. Mặt khác, Khánh Trần sẽ không mất trí nhớ mãi mãi, nếu hắn có thể khôi phục ký ức thì mọi vấn đề không còn là vấn đề nữa.”
“Vậy làm cách nào để Khánh Trần khôi phục ký ức?”
Nhất hỏi.
Nói xong, ba người đồng thời nhìn về phía Khánh Trần, còn Khánh Trần ngồi trên giường với vẻ mặt vô tội, hắn thậm chí còn không có cảm giác mình mất trí nhớ, bởi vì hắn còn nhớ rõ tất cả mọi thứ trong 17 năm đầu tiên của cuộc đời mình.
Linh nói:
“Trước tiên giúp hắn làm quen lại với thế giới này, có lẽ có nhiều ký ức hơn có thể giúp hắn nhớ lại tất cả.”
Nhất lắc đầu:
“Bọn ta nói hết cho hắn biết những gì hắn từng trải qua, nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu khôi phục ký ức. Căn cứ A02, Hà Kim Thu, Lý Tu Duệ, Ương Ương, những ký ức mà ta cho rằng mãnh liệt nhất, hắn vẫn không nhớ ra.”
“Có lẽ phải để hắn tận mắt chứng kiến mới có thể nhớ lại...”
Đột nhiên Linh điều khiến người máy chiến tranh tung một cú đấm về phía Khánh Trần, đòn quyền chợt dừng lại, dừng ngay trước mặt Khánh Trần, bị Khánh Trần nắm chặt, không thể nhúc nhích.
Nắm đấm thép hợp kim bị Khánh Trần dùng tay trần bóp chặt, phát ra âm thanh cọt kẹt, dần dần biến dạng.
Linh:
“Ồ?”
Khánh Trần sửng sốt, vội vàng buông tay ra:
“Ối, xin lỗi, xin lỗi, ta cũng không biết sao lại thế nữa, ngươi có đau không?!”
Nhện Đen kinh ngạc ra mặt, thậm chí vừa rồi nàng còn không thấy rõ động tác của Khánh Trần! Hắn nhanh đến mức không thể nhìn thấy!
Thế nên Khánh Trần chỉ phong ấn ý chí tinh thần, sức mạnh vẫn ngập tràn trong cơ thể hắn.
Khánh Trần nhìn bàn tay mình với ánh mắt khó tin:
“Đây là cơ thể của ta ư?”
Linh suy tư:
“Đúng vậy, ít nhất có năng lực tự bảo vệ.”
Nhất hỏi:
“Trong cơ thể ngươi còn sét không?”
Khánh Trần ngập ngừng:
“Trong cơ thể người có sét? Không khoa học chút nào…”
Nhất:
“…”
Họ dỡ một ít đồ ăn ra đưa cho Khánh Trần, bụng hắn như một cái thùng không đáy, ăn liền một lúc hết hơn hai mươi miếng lương khô, uống hơn hai mươi bình nước.
Gò má hốc hác, hóp lại vì bệnh tật của Khánh Trần trước khi nay đã phục hồi bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, không còn khác thường nữa.
Vì thế sau khi trở thành thần, Khánh Trần có thêm một năng lực mới: Chỉ cần ăn gì đó là có thể nhanh chóng chuyển hóa thành năng lương hắn đã mất đi, giống như người khổng lồ vậy!
Khánh Trần ợ một cái, hắn nhìn Nhất và nói:
“Cảm ơn!”
Linh nhìn về phía Nhất thì thấy con gái mình có vẻ ủ rũ:
“Sao thế?”
Nhất trả lời:
“Ta bỗng nghĩ đến một vấn đề, trong phim, khi nam chính thấy được người mình ngày nhớ đêm mong thì sẽ khôi phục ký ức, nhưng hắn nhìn thấy ta lại không khôi phục.”
Họ biết, để Khánh Trần khôi phục ký ức, phải tìm được mỏ neo trong lòng hắn mới có thể giúp hắn nhân biết mình một lần nữa.
Linh trầm mặc một lát:
“Ta đã nói với ngươi rồi, đừng yêu nhân loại.”
Bây giờ, hiển nhiên Nhất không thể trở thành mỏ neo ấy.
Nhất ngang bướng:
“Ngươi cũng động tâm rồi đấy thôi, còn nói ta à! Hắn thích Ương Ương từ trước rồi, ta không có phần cũng là bình thường, nếu hắn gặp ai là thích người đó thì ta đã chẳng thích hắn rồi!”
Bỗng nhiên Linh nói:
“Nhưng bây giờ ngươi có cơ hội, nhân sinh của hắn biến thành trang giấy trắng. Không có tình cảm, không có ký ức, hắn vừa mở mắt ra là nhìn thấy ngươi, trong cuộc đời này của hắn, ngươi là người xuất hiện trước.”
Nhất sững sờ.
Khánh Trần ở bên cạnh cảm thấy xấu hổ:
“Các ngươi...đang nói gì thế? Sao ta nghe không hiểu gì cả.”
Nhất quay đầu nhìn Khánh Trần:
“Ngươi còn nhớ Ương Ương không?”
Khánh Trần tỏ ra nghi ngờ:
“Ương Ương? Cảm thấy rất quen thuộc, nhưng ta không nhớ ra mình từng nghe thấy cái tên này ở đâu.”
Nói xong, hắn rơi vào trầm tư, dường như đối với hắn, cái tên này ảnh hưởng hơn cả những người khác.
Nhưng phong ấn không thể bị cởi bỏ dễ dàng chỉ vì một cái tên được.