Hắn dứt khoát nói rõ tình hình:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây không phải lần đầu tiên ta xuyên không đúng không, nhưng vì sao ta không nhớ gì cả?”
Nhất và Nhện Đen thở phào một hơi, chỉ cần người này chịu trò chuyện thẳng thắn là được rồi:
“Đã rất lâu kể từ khi ngươi xuyên không lần đầu tiên rồi, bọn ta sẽ nói cho ngươi biết sơ qua về những gì ngươi đã trải qua, để xem ngươi có nhớ lại được không.”
Thế là hai người họ nói suốt 7 tiếng đồng hồ mới nói hết chuyện của Khánh Trần.
Khánh Trần sững sờ:
“Thì ra đã xảy ra nhiều chuyện như thế…”
Nhưng đối với một người bình thường như hắn bây giờ, nghe họ kể về mình mà hắn có cảm giác như đang nghe câu chuyện của người khác, hoàn toàn không có cảm giác như bản thân cũng trải qua những sự kiện đó.
Những cái tên có phần quen thuộc, nhưng lại hết sức lạ lẫm.
Hiện tại Khánh Trần rất khó tin tưởng mình đã thành lập một tổ chức khổng lồ như thế, trở thành gia chủ Khánh thị, còn tiến hành bước quan trọng nhất trên con đường thành thần, khiến mình bị mất trí nhớ…
Nhưng bộ não của hắn phân tích và xác định, trong câu chuyện kéo dài suốt 7 tiếng của Nhất không hề có sơ hở về logic.
Một câu chuyện dài đến 7 tiếng đồng hồ, rất khó để không có lỗi logic.
Hình như sơ hở duy nhất là Khánh Trần trong lời kể đã trở thành một người rất lóa mắt, dùng hành động của mình ảnh hưởng những người khác, đã làm rất nhiều việc dũng cảm.
Mà Khánh Trần của bây giờ vẫn cẩn thận, ích kỷ, không cảm thấy mình sẽ làm những việc như thế.
Giống như khi mới đến ngục giam số 18, hắn chỉ hy vọng mình có thể sống sót, những người khác có sống được hay không thì hắn không quan tâm.
Nhất hỏi:
“Rốt cuộc ngươi đã trải qua những gì trong mấy ngày hôn mê?”
Khánh Trần như đang tự nhủ:
“Hình như ta đã mất đi thứ gì đó rất quan trọng, nhưng ta không nghĩ ra được mình mất đi cái gì.”
Một giấc mộng mười năm chợt tỉnh giấc, tất cả những gì trong mộng đều đã tan.
Cảm giác ấy giống như sao băng bay ngang qua bầu trời, chỉ thoáng qua trong giây lát.
Có lẽ ngươi sẽ còn nhìn thấy sao băng lần nữa trong cuộc đời, nhưng nó đã không còn là ngôi sao ngày xưa nữa.
Nhất và Nhện Đen nhìn nhau:
“Làm sao bây giờ?”
Nhện Đen nhỏ giọng nói:
“Bây giờ ông chủ tỉnh lại là chuyện tốt. Ta sẽ đi ra ngoài tìm hiểu tình hình, nếu không có nguy hiểm thì ta sẽ nghĩ cách liên hệ với Khánh Kỵ, để hắn đến đón ông chủ trở lại đại lục phía Đông. Nếu như...Nếu như trong vòng một tiếng mà ta chưa về thì ngươi và hắn cứ trốn ở đây, tiếp tục chờ thời cơ.”
Hiện nay họ bị chặt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, không ai biết rốt cuộc tình hình bên ngoài ra sao, bây giờ đi ra ngoài dò đường chẳng khác gì đi chịu chết.
Nhưng Nhện Đen biết, không thể đợi nữa.
Khánh Trần nhìn Nhện Đen, tỏ vẻ khó hiểu:
“Bây giờ bên ngoài vẫn còn nguy hiểm à? Vậy ngươi cứ chờ ở đây, khi nào an toàn thì ra.”
Nhện Đen quay đầu cười với Khánh Trần, nàng nói:
“Ông chủ, còn có rất nhiều người đang chờ ngươi trở về, ta có thể chờ nhưng họ không chờ được. Kể từ khi ta đi theo ngươi, ta đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với nguy hiểm rồi.”
Khánh Trần im lặng, hắn ngạc nhiên phát hiện, sau khi tỉnh lại từ giấc mơ này, “hôm qua” mình vẫn còn là học sinh, mà hôm nay mình đã đáng để người khác hy sinh bản thân.
Điều này quá đột ngột với hắn.
Nhện Đen xoay người đi ra ngoài, nhưng đột nhiên, một người máy chiến tranh đi dọc theo hệ thống thoát nước tối tăm lội nước đến đây với mục tiêu rõ ràng, lúc nó di chuyển phát ra tiếng vang rào rào, khiến đám chuột trong cống hoảng sợ chạy mất.
Người máy chiến tranh đó đi đến trước cửa phòng an toàn, giơ tay gõ tường:
“Mở cửa.”
Nhất nghe thấy âm thanh bên ngoài thì quay ngoắt lại, nàng nhìn Nhện Đen, ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngờ:
“Còn có người biết vị trí của phòng an toàn à?”
Nhện Đen lắc đầu mờ mịt, nàng rút khẩu súng lục bên hông ra, lặng lẽ lên đạn rồi chĩa về phía cửa.
Theo nàng, không có ai khác biết phòng an toàn này!
Bỗng nhiên, người máy chiến tranh ngoài cửa nói:
“Nhất, ta là Linh.”
Nhất ngạc nhiên, Nhện Đen nói:
“Mở cửa thôi, nếu Người Xem Mệnh tìm đến đây thì chúng ta giãy giụa vô ích.”
Cửa phòng an toàn mở ra, người máy chiến tranh bình thường kia đi vào, thuận tay đóng cửa lại.
Một trong những ưu thế lớn nhất của trí tuệ nhân tạo là họ có thể có vô số phân thân, dù bây giờ Linh đang ở đại lục phía Đông chỉ huy tác chiến thì nàng cũng có thể đồng thời thao tác thân phận khác ở đại lục phía Tây.
Khi Khánh Trần nhìn thấy người máy chiến tranh, con ngươi của hắn co lại, trước đó Nhện Đen nói rất nhiều nhưng hắn chỉ giữ thái độ nửa tin nửa ngờ, câu chuyện dài bảy tiếng còn chẳng chấn động bằng người máy chiến tranh trông giống y như Người Sắt đang đứng trước mặt mình!