Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2915: Ký Ức Mờ Nhạt




Linh nhìn Nhất:

“Nếu ta là ngươi, ta sẽ không nhắc đến tên Ương Ương với hắn.”

Nhất quay đầu đi:

“Ta không làm chuyện tiểu nhân! Từ hôm nay trở đi ta phải dạy hắn tất cả mọi thứ, ta phải nghĩ cách giúp hắn khôi phục ký ức! Đợi bên ngoài không canh phòng nghiêm ngặt nữa, ta sẽ đưa hắn trở lại đại lục phía Đông!”

Linh mỉm cười, không tỏ ý kiến trước những gì nàng nói:

“Dù sao bây giờ ngươi không có cách nào đưa hắn trở về, trước tiên cứ ở chung với nhau đi.”

Nói rồi Linh điều khiển người máy chiến tranh đến một góc ngồi xuống, chuyển sang chế độ chờ.

Đột nhiên, Khánh Trần nói:

“Đếm ngược trên cánh tay của ta sắp hết rồi, sau khi trở về ta sẽ xuất hiện ở đâu?”

Nhất ngớ ra:

“Bọn ta cũng không biết, ở thế giới ngoài ngươi hoàn thành hai sinh tử quan cuối cùng xong thì mất tích, địa điểm cuối cùng ngươi xuất hiện được xác định nằm ở hang Golondrinas ở Mexico.”

Khi thế giới bừng sáng, Khánh Trần nằm trên một giường chiếc gỗ đơn sơ, mở to mắt nhìn trần nhà…

Khó khăn lắm hắn mới tiếp thu thiết lập thế giới có người máy, kết quả sau khi trở về mình không ở trong nhà số 4 đường Hành Thự, mà đang ở một nơi xa lạ.

Đúng lúc này, bên cạnh có ai đó lớn tiếng nói gì đó với hắn.

Khánh Trần quay đầu sang, thấy một bác gái người nước ngoài đang nhìn hắn với vẻ mặt mừng rỡ.

Là tiếng Tây Ban Nha, Khánh Trần xác định chắc chắn, tuy hắn chưa từng học tiếng Tây Ban Nha nhưng trí nhớ của hắn tốt hơn người bình thường, chỉ nghe khẩu ẩm là có thể xác nhận.

Ngôn ngữ chính thức của Mexico là tiếng Tây Ban Nha.

Vì thế hắn chưa trở lại số 4 đường Hành Thư, hắn thật sự đến Mexico.

Điều này chứng tỏ, tất cả những gì Nhất miêu tả cho hắn nghe đều là thật.

Khánh Trần im lặng quan sát gian nhà tranh.

Một nồi sắt đen sì đặt chính giữa căn phòng cũ nát, một đám trẻ con vây quanh nồi sắt, ăn côn trùng nướng đen thui.

Thấy Khánh Trần tỉnh lại, bọn họ vừa nhai côn trùng vừa nở nụ cười quái dị với Khánh Trần, còn nói ngôn ngữ mà hắn không hiểu.

Lúc bọn họ nhai, chân con châu chấu to oạch trong miệng lộ ra ngoài.

Khánh Trần:

“…”

Sao hắn lại có cảm giác những người dân bản địa này sẽ ăn người vậy?!

Đối với Khánh Trần tư duy hãy còn dừng lại ở ngày mùa thu năm 17 tuổi mà nói, trải nghiệm lần đầu tiên xuyên không quả thực là tồi tệ.

Hắn bị phong ấn một phần ký ức, chẳng qua vào phòng an toàn u ám ở thế giới trong chờ tám tiếng, nghe xong câu chuyện khó tin dài bảy tiếng, sau đó trở lại thì đến nơi này.

Khánh Trần quan sát quần áo mình đang mặc, hắn cũng mặc bộ đồ rách rưới như những người Mexico kia.

Hắn không biết rằng, sau khi người trong làng đưa hắn về từ hang Golondrinas, có người thấy quần áo trên người hắn quý giá bèn lấy hết đi, may mà có bác gái tốt bụng cho hắn mặc quần áo cũ, bằng không còn chẳng có quần áo mà mặc…

Bác gái bê một đĩa châu chấu, tằm, bọ nước đến, Khánh Trần cảm thấy rợn tóc gáy.

Tiếp theo lại có một đứa bé bê một đĩa trứng kiến đến trước mặt Khánh Trần, chỉ vào trứng kiến trắng muốt béo núc rồi chỉ vào miệng Khánh Trần.

Khánh Trần không biết phải hạ khẩu kiểu gì, nhưng đứa bé kia cứ nhìn trứng kiến rồi nuốt nước bọt.

Trong tình huống bình thường, người Mexico chiêu đãi ngươi bằng món trứng kiến chứng tỏ họ coi ngươi là khách quý, món ăn này được gọi là trứng cá muối Mexico.

Khánh Trần nhìn vẻ tươi cười của bác gái, hắn chần chừ cầm côn trùng lên ăn, mùi vị cay cay chua chua tràn lan trong miệng.

Ngay lúc hắn định từ chối uyển chuyển chỗ côn trùng còn lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại ăn hết cả đĩa côn trùng nướng kia, không lãng phí một chút nào.

Có những thứ dường như đã khắc sâu vào linh hồn hắn.

Đột nhiên, có vài đoạn ngắn hiện lên trong đầu hắn, mãnh liệt như thủy triều.

Khánh Trần ngồi ngây ra trên giường, hắn nhìn thấy gió tuyết, có người đang nói gì đó với hắn.

Hắn muốn bắt lấy thứ gì đó từ trong làn sóng thủy triều ấy, nhưng dòng nước như bị lực hút nào đó trói buộc, nhanh chóng rút về.

Bác gái thấy hắn ăn xong thì vui vẻ vỗ vai hắn bôm bốp, sau đó lại bưng cho hắn một đĩa mới.

Khánh Trần:

“…”

Sao bác gái còn có thể lợi dụng bug thế này? Hắn chưa bao giờ lãng phí lương thực, đối phương đưa cho hắn hết đĩa côn trùng này đến đĩa côn trùng khác, ăn kiểu gì cũng không hết.

Khánh Trần đã nhận sư sự nhiệt tình hiếu khách của đối phương, bèn dùng tiếng Anh hỏi:

“Chỗ các ngươi có điện thoại không? Hoặc là có cách nào đi khỏi đây không?”

Bác gái không hiểu hắn nói gì, nàng nói một tràng dài rồi tiếp tục nướng côn trùng cho bọn trẻ ăn.

Khánh Trần thở dài:

“Đùng là số phận trớ trêu...Không biết Khánh Quốc Trung bị thả ra chưa?”

Có một điều kỳ diệu là nếu hắn không mất trí nhớ thì hắn còn chẳng nhớ mình còn có một người cha bị bỏ tù.

Bỗng nhiên có tiếng động cơ vang lên ngoài nhà.

Hai mắt Khánh Trần sáng rực lên, có xe tức là có cách rời khỏi đây, cho dù trước khi mất trí nhớ mình đã trải qua cái gì thì mau chóng về nước mới là chuyện quan trọng nhất.

Nhưng ngay sau đó là tiếng súng vang lên dồn dập, bác gái hoảng loạn kéo bọn nhỏ, ra hiệu cho bọn họ mở cửa sổ trốn ra ngoài.