Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2912: Chính Là Hắn




Đếm ngược 08:00:00.

Trong gian phòng an toàn u ám, ánh sáng thình lình chiếu rọi.

Nhện Đen và Nhất yên lặng nhìn, Khánh Trần mới chỉ hôn mê sáu ngày, nhưng với họ, đó là một khoảng thời gian khó khăn.

Trong sáu ngày này, Khánh Trần không hô hấp, không chí tim không đập, nếu không phải cơ thể vẫn ấm thì họ cho rằng Khánh Trần đã chết thật rồi.

Hôm nay trạng thái của Khánh Trần thay đổi, thay đổi là tốt rồi.

Ngay sau đó, tiếng tim đập vang lên trong phòng an toàn, mạnh mẽ, đều đều.

Nhện Đen nói nhỏ:

“Khả năng cao ông chủ sắp tỉnh rồi!”

Mí mắt Khánh Trần giật nhẹ, mãi cho đến khi hắn mở mắt ra.

Nhện Đen bỗng cảm thấy hình như mình không cảm nhận được sự tồn tại của Khánh Trần, giống như đối phương đã biến mất khỏi thế giới này.

Cho dù Khánh Trần đang nhìn thẳng vào nàng, giác quan thứ sáu của nàng cũng không có hiệu quả!

Nhện Đen dịch lại gần:

“Ông chủ, ngươi không sao chứ?”

Khánh Trần nhìn Nhện Đen một cách nghiêm túc:

“Ừ, không sao.”

Ánh mắt của hắn rất thận trọng, giống như khi vừa mới đến ngục giam số 18. Như dã thú vừa bước vào lãnh địa mới, lặng lẽ quan sát mọi thứ.

Nói chính xác hơn là ký ức của hắn không biến mất hết.

Bởi vì phải tách mình khỏi ràng buộc với ý chí của thế giới trong, cho nên hắn niêm phong toàn bộ ý chí tinh thần có liên quan đến thế giới trong, nhưng điểm khác nhau giữa hắn và Nhâm Tiểu Túc là...Hắn có ký ức của hai thế giới.

Với Khánh Trần mà nói, mọi thứ như quay lại vài tháng trước. Hắn vừa mới báo cảnh sát cha tổ chức đánh bạc ở tiểu khu cuối cầu quận Thất Lý Hà, đã làm xong mọi việc, chuẩn bị chờ đếm ngược, sau đó xuyên đến đây...

Từ lúc đó hắn và ý chí của thế giới trong mới bắt đầu tiếp xúc với nhau, toàn bộ ký ức về sau đều biến mất, mà phần ký ức trước kia vẫn còn đầy đủ.

Hắn vẫn là học sinh cấp 3 17 tuổi chưa trải qua việc đời.

Vì thế, trong nhận thức của Khánh Trần, đây là lần đầu tiên hắn xuyên không.

Sau khi đếm ngược kết thúc sẽ xuyên đến một thế giới kỳ lạ như thế này ư?

Khánh Trần nhanh chóng phân tích mọi thứ: Trước mắt không biết căn phòng tối tăm này là nơi nào, có thể nghe thấy tiếng nước ngoài phòng, tiếng chuột chạy trong nước...Nơi này là cống thoát nước?

Không biết thân phận của hai người phụ nữ bên cạnh là gì, chẳng lẽ mình thay thế người nào đó của thế giới này, tiếp tục sống dưới thân phận của người nọ? Ông chủ? Vì sao họ lại gọi mình là ông chủ?

Tạm thời Khánh Trần còn chưa biết phải ứng phó với hai người này như thế nào, nhưng hắn biết mình không thể bại lộ thân phận người xuyên không cùng với đếm ngược trên cánh tay.

Đao trong tay đã biến mất, chứng tỏ xuyên không không thể mang theo vật phẩm đi cùng.

Nhưng bỗng nhiên Nhện Đen hỏi:

“Ông chủ, đếm ngược trên tay ngươi còn bao lâu nữa?”

Khánh Trần:

“…”

Đúng là bất ngờ.

Đối phương vậy mà lại biết đếm ngược trên cánh tay mình?! Thế chẳng phải là bại lộ rồi sao?

Khánh Trần tức tốc suy nghĩ…

Chẳng lẽ tất cả mọi người ở thế giới này đều có đếm ngược?

Hắn cố kiềm chế không nhìn đếm ngược trên tay, ra vẻ điềm nhiên hỏi ngược lại:

“Đếm ngược của các ngươi còn có bao lâu?”

Nhện Đen:

“…”

Nhất:

“…”

Lúng túng.

Nhện Đen và Nhất đều sửng sốt.

Nhất lẩm bẩm:

“Đừng đùa với chúng ta chứ, trò đùa này không vui tẹo nào...Khánh Trần, ta là Nhất mà!”

Khánh Trần biết mình nói sai, vội chữa cháy:

“Ừ, ta biết ngươi là Nhất.”

Nhất:

“Ngươi biết cái quái gì cơ chứ! Nếu ngươi biết thì đã chẳng thành ra cái dạng này rồi!”

Khánh Trần:

“Không được nghi ngờ ông chủ của mình.”

Khánh Trần:

“...Vừa tỉnh ngủ, đầu óc chưa tỉnh táo.”

Nhất xác định, Khánh Trần bị mất trí nhớ.

Đối với nhóm của Khánh Trần, con đường thành thần không phải bí mật, hắn đã nói cho mọi người biết nguy hiểm mình phải đối mặt, để mọi người có chuẩn bị trước, tránh bị lừa gạt.

Nhưng trạng thái của Khánh Trần bây giờ...Có vẻ kỳ lạ.

Mất trí nhớ, nhưng không mất trí nhớ hoàn toàn.

Nhất sực nhận ra điều gì, nàng là trí tuệ nhân tạo, năng lực tư duy tính toán rất cao.

Vì thế nàng nghe Khánh Trần nói thì nghĩ ngay đến nguyên lý của con đường thành thần mà Khánh Trần nói lúc trước, đoán được đại khái trạng thái tinh thần của Khánh Trần hiện giờ…

Nhưng mà nhìn Khánh Trần bắt đầu diễn trò có vẻ thú vị…

Nhất tỏ vẻ hờ hững, hỏi:

“Ngươi là người xuyên không đến từ một thế giới khác đúng không?!”

Khánh Trần thầm căng thẳng:

“Sao có thể?! Xuyên không không có thật.”

“Phải.”

Nhất tương kế tựu kế:

“Trước đó ngươi chiến đấu với người khác, bất cẩn bị gậy đập vào đầu, bây giờ tư duy hỗn loạn lắm đúng không?”

Khánh Trần:

“Đúng vậy.”

Nhất chỉ vào Nhện Đen:

“Nàng tên là gì?”

Khánh Trần:

“Ờm, tên là gì ấy nhỉ?”

“Nàng là Nhện Đen, là thuộc hạ của ngươi.”

Nhất nói:

“Ta là bạn gái của ngươi.”

Khánh Trần:

“Không phải.”

Nhất tức giận:

“Ngươi nhớ rõ đấy thây! Ta giận rồi.”

Khánh Trần định thần lại, hắn xác định hai cô gái xa lạ trước mặt biết hắn là người xuyên không, hơn nữa họ đã quen biết từ lâu, người đối phương quen không phải là người bị hắn thay thế, mà là chính hắn.