Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2911: Thế Giới Riêng




Khánh Chuẩn cười tít mắt:

“Được luôn, nhất định phải mở cỗ rồi, các ngươi không biết đâu, thành tích kỳ thi thử Tiểu Trần đứng nhất thành phố đấy, đỗ đại học Thanh Hòa là chuyện chắc chắn rồi!”

“Làm sao mà bọn ta không biết được, ngươi cứ nhắc chuyện này mãi, ta sắp thuộc làu làu rồi...Mau về nhà nấu cơm cho Tiểu Trần đi!”

Hàng xóm phàn nàn:

“Cứ như ngươi thi đứng nhất thành phố ấy.”

“Hahaha, lão Lưu ngươi đố kỵ với ta thôi!”

Khánh Chuẩn dẫn Khánh Trần về nhà, chị dâu đã mặc tạp dề, bắt đầu rửa rau, trong thời đại này muốn ăn ngon thì phải chịu chi mới được.

Đến lúc ăn tối, Khánh Chuẩn kẹp hai chiếc đùi gà và chân chiếc chân gà vào bát Khánh Trần.

Khánh Trần hơi bối rối:

“Mọi người cũng ăn đi.”

Khánh Chuẩn bỗng tỏ ra nghiêm túc:

“Ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn hết cho ta!”

Khánh Tầm vui vẻ nhìn hai anh em, chỉ có điều chỉ nhìn một lát rồi thở dài.

“Cha, sao thế?”

Khánh Trần hỏi.

Khánh Tầm trầm mặc vài giây:

“Ngươi làm cha nở mày nở mặt, nhưng cha của ngươi lại không thể giúp ngươi có được xuất thân tốt, cha có lỗi với ngươi.”

Khánh Trần cúi đầu:

“Cha nói gì vậy, ta cảm thấy nhà chúng ta là tốt nhất rồi, tốt hơn tập đoàn gì đó nhiều, nhà cao cửa rộng không có tình cảm.”

Khánh Tầm cười mắng:

“Ngươi đã thấy nhà của tập đoàn trông thế nào chưa, chưa thì đừng nói lung tung.”

Đột nhiên, Khánh Chuẩn nhìn Khánh Trần và hỏi:

“Ngươi đến đây bao lâu rồi?”

Khánh Trần giật mình:

“Mười năm.”

Khánh Chuẩn hỏi tiếp:

“Khi nào trở về?”

Thế giới này quá đỗi ấm áp, mọi thứ đẹp đẽ vô cùng, nếu có thể, Khánh Trần muốn sống như thế mãi, đến khi thế giới kết thúc, đến khi mặt trời khuất sau rặng núi, rồi lại dâng lên.

Khánh Trần cúi đầu, biểu cảm giấu trong bóng râm của ánh đèn trên đầu, hắn nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả mọi việc rồi.

Hắn nhỏ giọng:

“Nhưng...Ở đây các ngươi vẫn còn sống.”

Thế giới dừng lại, thời gian bị đóng băng.

Khánh Tầm và chị dâu giơ đũa, không động đậy.

Chỉ có Khánh Chuẩn và Khánh Trần vẫn bình thường.

Khánh Chuẩn nhìn Khánh Trần, nói với giọng nghiêm túc:

“Cần phải về thôi, còn có người đang đợi ngươi. Tuy thế giới này rất tốt đẹp, nhưng nó chỉ tồn tại trong lòng ngươi. Tiểu tử, hãy nhìn về phía trước, hoa sẽ có ngày nở rộ lần nữa, mỗi một mùa hè vẻ đẹp khác nhau, có mất ắt có được.”

Khánh Trần biết đây là đâu, đây là quá trình bị ý chí của thế giới đồng hóa, nếu có thể thì có lẽ hắn sẽ bằng lòng ở lại đây, không ngừng tuần hoàn thanh xuân và tháng ngày ấm áp ấy.

Thảo nào Nhâm Tiểu Túc nói đồng hóa với thế giới không giống vấn tâm.

Vấn tâm khiến ngươi đau đớn, khiến ngươi không thể đối diện với những gian khổ.

Quá trình đồng hóa với thế giới lại khiến ngươi có được tất cả những gì mình muốn, giống như ở thiên đường, không bao giờ muốn rời đi nữa.

Nhưng lần này, Khánh Trần không tự tỉnh, mà Khánh Chuẩn đã giúp hắn vượt qua quá trình này.

Ca ca đã đồng hóa với thế giới đánh thức hắn ở thời khắc quan trọng nhất.

Có được một người anh như thế, đến cả ý chí thế giới cũng không thể đồng hóa hắn.

Khánh Chuẩn nhìn Khánh Trần và mỉm cười:

“Ngươi biết phải lựa chọn như thế nào, người chết thì đã chết rồi, còn người sống vẫn phải tiếp tục sống sót, đi đi.”

Đột nhiên Khánh Trần nói:

“Ta muốn chờ thêm một lát.”

Khánh Chuẩn ngạc nhiên.

Một ngày mới bắt đầu, Khánh Trần lại đeo cặp sách đến địa điểm thi.

Hắn thi xong từng môn học một, kiểm tra lại tất cả bài thi hết lần này đến lần khác, cho đến khi xác nhận mình đã cố gắng hết sức mình mới thôi.

Hai ngày thi xong, tất cả các học sinh trở lại trường đánh giá thành tích thi.

Trường học vô cùng náo nhiệt, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng cười, dù là học sinh cá biệt hay học sinh giỏi đều cười đùa ầm ĩ.

Khánh Trần đi vào sân trường, thấy được Hà Kim Thu, Vương Vũ Siêu, Ban Thủ, Sơn Tra, Tiểu Lục, Điển Phục, Zard, Lý Tu Duệ đang chờ ở đó, họ mỉm cười nhìn hắn.

Hà Kim Thu cười nói:

“Về đi, nơi chúng ta đến không cần dũng khí, mà nơi ngươi phải đi mới cần dũng khí để tiến bước.”

Lý Tu Duệ cười nói:

“Tiểu tử, về đi.”

Điển Phục:

“Về đi!”

Ban Thủ:

“Về đi!”

Mọi người đều nở nụ cười xán lạn và nói:

“Cần phải trở về rồi!”

Khánh Trần hít sâu một hơi:

“Cảm ơn, ta rất vui vì gặp được các ngươi, chúng ta sẽ gặp nhau ở giao lộ tiếp theo.”

Nói rồi hắn tiên lên…Ôm lấy tất cả họ.

Đây cũng là lý do tại sao hắn ở lại hai ngày, hắn phải dành tặng cho những ngôi sao từng tỏa rạng lộng lẫy nhất trong đời mình...Một lời cáo biệt.

Ngay sau đó, Khánh Trần nhỏ giọng đọc thần chú Vu sư:

“...Adverse. Journey.”

Nhân sinh như một chuyến đi gian khổ, ta cũng chỉ là khách qua đường vội vã.

Đột nhiên, trong phòng an toàn tối tăm dưới Trung tâm Vương Thành, Chân Thị Chi Nhãn màu đen trong tay Khánh Trần phát sáng rực rỡ, hắn phải phong ấn ý chí tinh thần của mình, tách mình ra khỏi thế giới này.

Từ nay về sau, hắn trở thành một thế giới riêng.