Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2910: Cô Gái




Lão hiệu trưởng gian có tiếng, khiến các bộ các ủy và tập đoàn tài chính đau đầu không thôi.

Nghe nói lão hiệu trưởng và gia chủ Khánh thị là bạn học hồi còn học ở đại học Thanh Học, không ai dám làm gì ông lão.

Chuông của tiết học chiều vang lên, lão sư vật lý Hà Kim Thu kẹp màn hình tinh thể lỏng đi vào, hắn mặc tây trang màu xám chỉn chu:

“Hôm nay lão sư thể dục Điển Phục bị bệnh, ta sẽ dạy tiết này.”

Học sinh kêu trời kêu đất, không có hình ảnh các nữ sinh mặc quần đùi áo cộc tay đánh bóng chuyền, không thể lao ầm ầm trên sân, không thể lén lút đến quầy bán quà vặt mua kem và đồ ăn vặt, các nam sinh chỉ có thể tranh thủ lúc nghỉ giữa giờ ra hành lang làm động tác ném rổ cho đỡ ghiền, như thể đó là nỗi tiếc nuối to tát nhất ở độ tuổi này.

Hà Kim Thu đẩy gọng kính viền vàng của mình, hắn nhìn Khánh Trần, cười nói:

“Lớp phó học tập, nhớ đi thu bài tập của các bạn học.”

Các học sinh khác phàn nàn Hà Kim Thu chiếm dụng tiết thể dục, còn Khánh Trần lại cảm thấy hắn rất thân thiết, ông chủ Hà...Ơ, tại sao mình lại gọi hắn là ông chủ Hà?

Bình thường ông chủ Hà rất nghiêm khắc, nhưng học sinh phạm lỗi thì không gọi phụ huynh.

Hà Kim Thu từng nói trong lớp học, nếu một người thầy giải quyết vấn đề của học sinh mà còn phải gọi phụ huynh thì chứng tỏ trình độ của lão sư quá kém.

Hiện nay, mọi lớp học của Liên Bang đều được lắp đặt thiết bị đa phương diện 3D, nhưng ông chủ Hà kiếm được phấn viết không biết mua ở đâu, cố ý bẻ thành nhiều cục nhỏ, thấy người nào không tập trung là ném người đó.

Cục phấn nho nhỏ giống như phi kiếm mọc mắt, ném phát nào trúng phát nấy.

Các học gọi lén gọi hắn là kiếm tiên.

3 giờ chiều, tan học, các học sinh lao ra ngoài cổng trường như ong vỡ tổ, Khánh Trần đeo cặp sách đến thư viện.

Hắn có chỗ ngồi cố định, mà cô gái kia dường như cũng không đổi vị trí, hai người ngồi đối diện, cách một chiếc bàn rộng rãi.

Trong thư viện, chỉ có tiếng lật sách khe khẽ, cùng với tiếng ngòi bút sột soạt trên giấy.

Cô gái đeo tai nghe, tập trung chữa bài sai.

Đến tận 9 giờ tối, hai người mới lần lượt thu dọn cắp sách đến trạm tàu điện, bây giờ tàu điện vắng tanh, hai người họ ngồi cách nhau một lối đi, không ai nói chuyện với ai.

Nhưng trong tiếng tàu điện đô thị chạy rầm rập qua các tòa cao ốc, dường như có thứ gì đó có sự sống cũng đang lao về phía xa như chiếc tàu điện này.

Mỗi một ngày của Khánh Trần đều trôi qua trong sự vui vẻ, như thể những gì đã mất đi, những gì đã vuột mất đều chưa từng thất lạc, chưa từng bỏ lỡ.

Thời gian trôi qua từng ngày, thu qua đông về, đông tàn xuân đến.

Bầu không khí trong trường học bắt đầu sôi động hơn, đợt tuyển sinh mùa xuân mỗi năm một lần của đại học Thanh Hòa sắp diễn ra rồi.

Bảng đen của mỗi lớp học viết thời gian đếm ngược, 100...9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1.

Không chỉ đếm ngược từng ngày mà còn có khẩu hiệu.

“Không khổ không mệt, cấp ba vô vị; không liều mình cố gắng, đời này sống uổng.”

“Quyết chiến đại học, công mài sắt; năm tháng thoi đưa, không hối hận.”

“Phấn đấu bốn mùa thu đông xuân hạ, mộng mười năm chiến thắng về tay ta.”

Khánh Trần nhìn những khẩu hiệu ấy, cảm thấy mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Chủ nhiệm lớp Hà Kim Thu đứng trên bục giảng cổ vũ học sinh:

“Ngày quyết định số phận cuối cùng cũng đến rồi, nhưng ta phải nhắc nhở mọi người, nhất định phải mang theo thẻ dự thi và CMND, nếu bất cẩn làm mất thì lập tức làm lại như cách ta đã dạy, số điện thoại của ta là...Các ngươi gặp phải bất cứ khó khăn gì thì có thể gọi cho ta. Hai ngày sau cố gắng thi được thành tích tốt!”

Ngày hôm nay, Khánh Trần không đến thư viện, hắn và cô gái vẫn nối gót nhau đến trạm tàu điện.

Nhưng lần này Khánh Trần đi trước, cô gái đi sau.

Hai người lên xe, im lặng chờ đợi tàu điện đến điểm dừng.

Khi tàu điện đến trạm Ngân Hạnh, đột nhiên cô gái ấy tháo tai nghe ra, nhìn Khánh Trần và nói một cách nghiêm túc:

“Hẹn gặp nhau ở đại học Thanh Hòa!”

Nói xong, nàng xoay người xuống xe.

Có người mở cửa sổ ra, làn gió mát mẻ thổi vào trong tàu điện, đồng phục rót đầy gió lành của thiếu niên như chứa trọn cả thanh xuân.

Khánh Trần ngơ ngác hồi lâu mới sực tỉnh táo, hắn kích động, siết chặt nắm đấm, nhưng lại không biết nói gì.

Nhưng cuộc đời bắt đầu lại một lần này dường như thiếu cái gì đó, hắn không nhớ ra được là thiếu mất cái gì.

Khánh Trần xuống xe, băng qua khu phố hỗn loạn, thấy được ca ca tan làm sớm từ đằng xa, đối phương còn cách một con gà và một con cá đã được giết mổ sẵn.

“Tiểu Trần!”

Khánh Chuẩn vui vẻ giơ hai tay lên:

“Hôm nay cải thiện bữa ăn cho ngươi, ngày mai chắc chắn có thể thi được điểm cao.”

Một người hàng xóm thân với nhà họ đi qua, trêu chọc:

“Chà, nhà lão Khánh sắp có sinh viên Thanh Hòa rồi, nhớ phải bày mấy mâm trên phố để bà con làng xóm đến chung vui với nhé.”