Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2909: Ca Ca Và Chị Dâu




Khánh Trần quay đầu lại, Zard cũng lên tàu, đứng bá vai bá cổ với Tiểu Lục sau lưng hắn, Tiểu Lục cười tươi rói:

“Đang nhìn gì mà mê mẩn thế?”

Tiểu Lục thò lại gần, tầm mắt của hắn men theo đường nhìn của Khánh Trần xuyên qua khe hở nhìn Ương Ương cũng đứng ngay gần đó, lập tức nhỏ giọng cười khà khà:

“Bao nhiêu năm rồi hở?”

Zard nói:

“Khánh Trần, ngươi đã làm bài tập chưa?”

Khánh Trần nói:

“Viết rồi, các ngươi chép đi, nhưng nếu các ngươi không học hành chăm chỉ thì sang năm làm sao thi được vào Thanh Hòa.”

Tiểu Lục không thèm quan tâm:

“Như ta chắc chắn không đỗ đại học được, ta cũng chẳng có chí hướng cao xa gì, khi nào ngươi đỗ Thanh Hòa thì ta sẽ mở quầy bánh rán ngay trước cổng trường, rồi ngươi bảo bạn học đến mua cho ta.”

A, có phải ta rất có đầu óc kinh doanh không? Chia hoa hồng cho ngươi!

Khánh Trần:

“...”

Tiểu Lục hỏi:

“Vì sao ngươi lại cố gắng thi vào Thanh Hòa thế?”

Zard nói:

“Ta biết.”

Sau đó hắn nhìn cô gái bên kia, bĩu môi:

“Nghe nói Ương Ương muốn thi đại học Thanh Hòa, thế nên hắn cũng muốn thi, hề hề hề.”

Khánh Trầm im lặng vài giây:

“Sao ta có cảm giác từ khi ngươi bình thường trở lại thì đáng ghét thế nhỉ.”

Zard gãi đầu:

“Gì cơ? Bình thường trở lại là thế nào?”

“Chép bài tập đi.”

Trên tàu điện đô thị, Zard và Tiểu Lục lấy màn hình tinh thể lỏng ra, vội vàng chép đáp án của Khánh Trần, lúc chép bài còn cố ý viết sai vài câu, bằng không lão sư sẽ nghi ngờ.

Khánh Trần, Zard và Tiểu Lục mặc đồng phục giống hệt nhau, như mọi nhóm bạn đều thời niên thiếu, luôn có người chẳng chịu đeo cặp sách tử tế, luôn có người hôm trước không chịu làm bài tập về nhà, luôn có người ba hoa khoác lác, luôn có người thầm mến một cô gái, giấu kỹ tình cảm mình.

Khánh Trần nhìn hai người chép bài tập, không biết vì sao lại cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.

Không phải vì họ chép bài tập, mà là nhìn họ còn ở bên cạnh mình, hắn cảm thấy thế giới này tốt đẹp biết bao.

Lạ quá, sao lại có cảm giác ấy nhỉ?

Đến điểm xuống ở trường học, cô gái kia xuống trước, ba người họ cãi cọ ầm ĩ theo sau, bàn bạc chiều đi học về thì đi đá bóng.

Lớp học vô cùng sôi nổi, Ương Ương bỏ cặp sách vào bàn học hàng đầu tiên, còn Khánh Trần cùng bạn bè ngồi ở hàng cuối, gần cửa sổ.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt hắn, ánh mắt hắn dán vào lưng của cô gái.

Trong giờ thể dục giữa giờ, các học sinh đứng xếp thành hình vuông trên sân, Khánh Trần đứng hàng đầu nhẩm đếm từng nhịp, đến động tác thứ sáu quay người vận động mới có thể quay đầu lại liếc cô gái ở chếch phía sau một cái, nàng mặc đồng phục màu trắng, trông trẻ trung phơi phới.

Ý đồ láu cá thời học sinh, lúc nộp vở bài tập được xếp chung với người bình thường thôi cũng khiến lòng hân hoan.

Thanh xuân giống như lon nước ngọt lạnh rẻ tiền ở quầy bán quà vặt, khi ấy mỹ vị biết bao, khi ngoảnh lại đã chẳng tìm được hương vị của ngày xưa.

Giữa trưa, nhóm ba người đến căn tin ăn, Vương Vũ Siêu, Triệu Minh sống cùng khu phố cũng đến góp vui, Vương Vũ Siêu thấy khay của Khánh Trần có thịt thì mắt sáng rực lên:

“Ca ca và chị dâu ngươi tốt với ngươi thế, làm việc vất vả ở công trường mà vẫn cho ngươi nhiều phí sinh hoạt, sợ ngươi bị đói.”

Khánh Trần mỉm cười, không trả lời, hắn ăn hết thức ăn trong khay, sau khi ăn xong cái khay sạch đến mức có thể soi gương.

Một ông lão còng lưng đi qua căn tin, ông lão mỉm cười hiền hòa dặn dò các học sinh không nên lãng phí lương thức:

“Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần. Các ngươi phải học Khánh Trần không lãng phí thức ăn!”

Các học sinh thấy ông cụ thì vội vàng đứng dậy chào hỏi:

“Chào hiệu trưởng ạ.”

Hiệu trưởng Lý Tu Duệ cười tủm tỉm:

“Ngồi xuống cả đi, ngồi xuống cả đi, mau chóng ăn cơm.”

Khánh Trần nhìn bóng lưng gù của hiệu trưởng, ngày qua ngày đối phương cứ trông giữ ở căn tin, nhìn các học sinh, như đang nhìn con của mình.

Nếu đối phương phát hiện có học sinh nghèo đến mức chỉ có thể ăn thanh protein thì ông cụ còn có thể cung cấp cơ hội làm thêm.

Nghe nói, năm ngoái hiệu trưởng còn đến ngồi trước cổng bộ giáo dục tuyệt thực, cuối cùng cũng đòi được một khoản phụ cấp bữa trưa cho học sinh, để thức ăn trong trường rẻ gấp đôi so với bên ngoài.

Lúc lão sư dạy môn sinh Ban Thủ và lão sư môn địa lý Sơn Trà nói chuyện với nhau có nhắc đến đến chuyện năm nay bộ giáo dục định cắt khoản phụ cấp này, lão hiệu trưởng đã lên kế hoạch đến ngồi trước cổng bộ giáo dục lần nữa, lần này họ cũng phải đi cùng.

Lão sư trong trường đều là dân côn đồ nổi danh trong thành phố số 5, nếu bộ giáo dục không phê chuẩn thì họ dứt khoát đi chặn cửa trang viên Ngân Hạnh, ép Khánh thị phát phụ cấp.

Nhưng lão hiệu trưởng dặn dò, mọi người đi thì giấu một ít thanh protein trong túi quần, nhân lúc không ai chú ý thì lén ăn, chứ đừng để đói bụng...