Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2908: Chào Buổi Sáng




Sĩ quan cười khẩy:

“Một đám hòa thượng còn dám lên án ta à?”

Lần này phương trượng giơ ngón giữa.

Hòa thượng trẻ tuổi:

“CM…”

“Cái này không cần dịch!”

Sĩ quan tức đến mức bật cười:

“Đây là thứ hòa thượng giả gì thế? Giết hết!”

Phương trượng không báo hành tung của Hội Phụ Huynh cho ngụy quân như đã nói với La Vạn Nhai, hắn vẫy tay ra hiệu cho các nhà sư, cầm chày cán bột trong phòng bếp, cuốc dưới đất ra đánh ngụy quân.

Ngụy quân giơ súng lên.

Đột nhiên ngực của sĩ quan phun máu, cơ thể ngã ra sau.

Cho đến lúc này, tiếng súng ngắm phía xa mới vọng vào trong chùa.

Hết tiếng súng này đến tiếng súng khác, lính bắn tỉa đã mai phục trong núi rừng.

Cách xa gần một nghìn mét, ngắm trúng ngụy quân-đánh lén.

Trong tình huống bình thường, một đội ngũ sẽ có một lính bắn tỉa, mà lính bắn tỉa mai phục trong rừng ít nhất cũng có mấy chục người.

Chỉ sau một lượt bắn tỉa, tất cả ngụy quân bên ngoài khí cầu máy đều đã chết.

Khí cầu máy nhanh chóng cất cánh, nhưng bên ngoài vườn rau của chùa Đại Bi, một nhóm thành viên Hội Phụ Huynh gào rú xông lên, dùng vô số tia sét đánh hạ khí cầu máy.

Phải biết rằng, 99% trong số 330 nghìn thành viên Hội Phụ Huynh đều là tu hành giả, thành viên của bất kỳ đội du kích nào cũng đều đạt cấp B trở lên, trong đó còn có một đội ngũ tinh nhuệ chuyên tu Vạn Thần Lôi Ti!

Nếu ngụy quân muốn đuổi giết một đội ngũ như thế mà không có khí cầu máy yểm hổ, khó mà nói trước rốt cuộc là ai đuổi giết ai.

Chiếc khí cầu máy lẻ loi kia chao đảo rồi rơi vào núi, La Vạn Nhai chui ra từ rừng cây bên cạnh, hắn nhìn phương trượng:

“Người xuất gia không nói dối, ngài đã nói là nói cho họ biết hành tung của bọn ta, sao lại đổi ý thế? Hơn nữa vừa nãy ngài cầm cuốc là định giết người à, thế chẳng phải là phạm giới sao?”

Phương trượng dùng thủ ngữ.

Hòa thường trẻ ở một bên phiên dịch:

“Hôm nay bọn ta định hoàn tục.”

La Vạn Nhai:

“…”

Đúng là một nhóm hòa thượng tùy cơ ứng biến!

La Vạn Nhai vẫy tay với Người Nhà sau lưng mình:

“Đưa các nhà sư đi, không thể để họ ở lại đây chịu chết được.”

Đúng lúc này, điện thoại vệ tinh của La Vạn Nhai bỗng đổ chuông.

Nơi xa truyền đến tin Tiểu Tam hy sinh, La Vạn Nhai cầm điện thoại vệ tinh đứng sững trong chùa rất lâu, không biết phải nói gì.

Gió núi thổi qua, lạnh lẽo khôn kể.

Chim muông líu ríu trong rừng, như tiếng ai nghẹn ngào.

Sau giây phút ngẩn ngơ, hắn quay đầu lại nói với Tiểu Thất:

“Tiểu Tam đi rồi. Tiếp tục đi thôi, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm.”

Hiện tại, Khánh Trần đã biến mất 24 tiếng đồng hồ, vẫn không một ai biết hắn ở đâu.

Phòng an toàn của Nhện Đen vô cùng yên tĩnh.

Khánh Trần nắm chặt Chân Thị Chi Nhãn màu đen, trông hắn như đã chết, không có bất cứ động tĩnh nào.

Trong phòng chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt, Nhất chống cằm ngồi trên một thùng vật tư, tò mò nhìn Nhện Đen mở một hộp đồ hộp ra, lấy thìa xúc từng miếng bỏ vào mồm:

“Phòng an toàn này chuẩn bị từ lúc nào? Vì sao lại chuẩn bị một gian phòng an toàn đặc biệt như thế này?”

Nhện Đen trả lời:

“Từ rất lâu trước kia ta đã muốn giết công tước Phong Bạo, bắt đầu từ khi đó ta đã chuẩn bị rồi, nhưng về sau, khi chuẩn bị xong phương pháp chạy trốn, ta lại phát hiện mình không giết được hắn…”

Nhất hỏi tiếp:

“Có phải ngươi lo lần này mình sẽ chết không? Chắc chắn bây giờ cả đại lục phía Tây đang tìm kiếm chúng ta, một khi bị tìm được thì nhất định chúng ta sẽ chết.”

Nhện Đen lắc đầu:

“Không sợ. Thật ra ta rất sợ chết, bằng không đã chẳng lần lữa mãi không ra tay giết công tước Phong Bạo, thậm chí không dám tìm kẻ đã hãm hiếp mẹ của ta, hầu tước Wendy, để báo thù. Nhưng lần này, không biết vì sao, ta không sợ hãi lắm.”

Phải trốn đến khi nào? Hai người họ đều không biết, ít nhất cũng phải đợi Khánh Trần tỉnh lại.

Nhất lầu bầu:

“Không biết Khánh Trần đang trải qua cái gì mà khiến hắn mãi không tỉnh lại.”

7 giờ 5 phút sáng.

Khánh Trần đứng trong ga Hạnh Phúc ở khu thứ năm thành phố số 5, đợi tàu điện đô thị đến đúng như hẹn.

Hắn nhìn mọi thứ trước mặt, trong lòng cứ có cảm giác hình như mình quên mất cái gì đó, nhưng dường như lại chưa từng nhớ gì cả.

7 giờ 10 phút, tàu điện đến trạm.

Khánh Trần bước lên tàu điện, nhanh chóng đến khoang số 2.

Hắn nắm móc treo, khẽ lắc lư theo tàu điện, đoàn tàu lướt qua những tòa ốc vào buổi sớm mai, như một con ngựa bay trắng tinh chạy trong thành phố.

Phát ra âm thanh rầm rầm.

7 giờ 35 phút, tàu điện đến trạm Ngân Hạnh, ngoài cửa sổ, bên dưới là một gốc ngân hạnh cực lớn, mùa thu đến lá ngân hạnh thay màu vàng rực, rơi rụng lả tả.

Nền đất trong vòng mấy chục mét quanh cây ngân hạnh như được trải một lớp nắng vàng ươm, rực rỡ, tràn đầy sức sống.

Khánh Trần nhìn cửa xe, một cô gái buộc tóc hai bên, đeo tai nghe lên xe, đứng rất gần hắn.

Cách nhau khoảng 2 mét, hắn chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của cô gái ấy qua khe hở giữa các hành khách.

Đột nhiên có người vỗ vai hắn và cười nói:

“Chào buổi sáng!”