Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2907: Hành Tung




Một thành viên của Hội Phụ Huynh ở thế giới trong giải thích:

“Đó là chùa Đại Bi, trước đây Cơ Giới thần giáo hoành hành, gạt bỏ Phật giáo, chèn ép Đạo giáo, thế nên phần lớn tăng nhân bị buộc chạy trộn vào hoang dã, một bộ phận trở thành người hoang dã, một số kiên định với tín ngưỡng của mình lựa chọn tiếp tục làm nhà sư. Họ không có chùa miếu trong hoang dã thì đi theo người hoang dã, trên đường đi giúp người hoang dã làm việc, nhưng không lấy tiền, không lấy vật, cho dù làm việc rất nhiều thì mỗi ngày cũng chỉ cần ba bữa cơm.

Thành viên của Hội Phụ Huynh nói tiếp:

“Họ còn biết chữa bệnh, có một lần trên hoang dã phát sinh ôn dịch, thế là họ chữa bệnh cứu mọi người. Sau khi cứu được nhiều người, người hoang dã xây một ngôi chùa cho họ ở trong núi. Bên cạnh chùa là ruồng đồng các sư thầy tự khai khẩn, người hoang dã không sống nổi nữa có thể đến chùa ở 30 ngày. Cứ 30 ngày sẽ có một nhóm người đi vào hoang dã, thấy ai bị bệnh thì chữa trị cho người đó.”

La Vạn Nhai yên lặng quan sát, trên đời này có quá nhiều hòa thượng giả, che mất thiện ý của các vị tăng khổ hạnh thật sự.

Tiểu Thất lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ có cao nhân lánh đời trong chùa? Lỡ như có bán thần ẩn nấp ở đây…”

La Vạn Nhai lắc đầu:

“Nếu nơi này có truyền thừa thì người hoang dã đã chẳng tập trung đến Hỏa Đường rồi, họ chỉ là những nhà sư bình thường mà thôi. Đi thôi, qua đó khuyên nhủ họ, những người đại lục phía Tây đuổi giết chúng ta đang ở phía sau, nếu đi ngang qua đây có lẽ sẽ liên lụy đến họ. Dẫn họ đ cùng, khi nào chiến tranh kết thúc thì xây lại cho họ một ngôi chùa khác.”

Tiểu Thất và La Vạn Nhai vượt qua ngọn núi này đến chùa Đại Bị thăm viếng, hòa thượng trước cửa chùa đang bón phân cho vườn rau, quần áo có đến mấy chục mụn vá.

La Vạn Nhai tiến lên, chắp tay trước ngực và nói:

“Ở đây có bao nhiêu thầy tu?”

Một sư thầy lớn tuổi thả gáo bón phân xuống:

“137 người.”

La Vạn Nhai nói:

“Các vị, chiến tranh sắp lan đến đây rồi, đi với chúng ta đi.”

Các hòa thượng nhìn nhau, dường như họ không quá lo lắng về chiến tranh, trái lại thấy thành viên của Hội Phụ Huynh xanh xao vàng vọt vì đói, một chú tiểu lập tức chạy bước thấp bước cao vào trong chùa:

“Sư phụ, sư phụ, có nạn dân đến!”

“Sao trong chùa lại có hòa thượng nhỏ thế kia?”

Tiểu Thất tò mò.

Có người giải thích:

“Trẻ tàn tật sinh ra ở hoang dã, cha mẹ nào nhẫn tâm thì bỏ luôn, cha mẹ nào thiện tâm thì lặn lội đường sá xa xôi đến chùa Đại Bi, giao cho các sư trong chùa nuôi dưỡng.”

Tiểu Thất giật mình, thảo nào nhiều hòa thượng trong chùa thoạt nhìn vô cùng kỳ lạ, còn có người khua chân múa tay ra hiệu.

Những hòa thượng này đều là người bình thường thật, không phải tu hành giả, hơn nữa tất cả đều có khiếm khuyết trên cơ thể.

Thì ra trong thời loạn tranh quyền đoạt lợi này, vẫn có người yên ổn sinh sống trong một chốn hẻo lánh của thế giới.

Có nhà sư đón họ vào trong chùa, các hòa thượng cõng giỏ đan bằng dây mây, đưa ra từng giỏ rau củ, khoai tây, khoai lang, giống như đã chuẩn bị sẵn.

La Vạn Nhai bố trí:

“Đưa cho người già, phụ nữ và trẻ em, đàn ông trưởng thành đi đào rễ cây ăn, dám cướp đồ ăn thì đuổi luôn.”

Tiểu Thất dẫn người đi đưa thức ăn, chú tiểu đi cà nhắc nọ cũng loi nhoi bên cạnh.

La Vạn Nhai nhìn phương trượng trước mặt, nói:

“Sắp có quân địch đến đây, chỉ sợ họ sẽ hỏi các ngươi về tung tích của bọn ta, nếu các ngươi không nói thì có lẽ sẽ bị tra tấn bức cung.”

Phương trượng là một người câm, hòa thượng đứng bên cạnh dùng ngôn ngữ của người câm điếc truyền đạt lại lời nói của La Vạn Nhai cho hắn, phương trượng suy nghĩ rồi ra dấu đáp lại:

“Vậy thì chúng ta nói cho họ biết hành tung của các ngươi.”

La Vạn Nhai:

“…”

Không phải là ông chủ nhà mình giả làm phương trượng đấy chứ?!

Nhưng rồi hắn nghĩ, đội ngũ 330 nghìn người di chuyển thì làm sao che giấu được dấu vết, dù đối phương nói cho đại lục phía Tây thì cũng không hề gì.

La Vạn Nhai dẫn đội ngũ tiếp tục hành trình, chùa Đại Bi chỉ là một sự việc bất ngờ trên con đường bôn ba, song lại khiến các thành viên của Hội Phụ Huynh yên lòng hơn.

Tám tiếng sau khi La Vạn Nhai dẫn đội ngũ trường chinh rời đi, một chiếc khí cầu máy của ngụy quân hạ cánh trước cửa chùa.

Một sĩ quan ngụy quân nhảy xuống khỏi khí cầu máy, lớn tiếng hỏi:

“Có phải Hội Phụ Huynh vừa đi qua đây không?!”

Phương trượng không nói gì.

Sĩ quan ngụy quân hỏi với giọng điệu lạnh lùng:

“Ngươi điếc à, ta đang hỏi ngươi đấy!”

Hòa thượng bên cạnh nhỏ giọng:

“Phương trượng điếc thật mà.”

Sĩ quan:

“…”

Phương trượng dùng thủ ngữ, sĩ quan không hiểu, bèn nhìn hòa thượng bên cạnh.

Hòa thượng phiên dịch:

“Quốc gia có chuyện gì thì người thường cũng có trách nhiệm, các ngươi không nên nối giáo cho giặc.”

Hóa ra các hòa thượng biết những chuyện đang xảy ra ở Liên Bang, hòa thượng khổ hạnh vân du khắp nơi mang tin tức về chùa, hơn nữa cũng chuẩn bị trước thức ăn cho Hội Phụ Huynh.