Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2906: Vào Thu




Jindai Kura im lặng một lát:

“Bởi vì nàng biết, chỉ có ta mới có thể làm được.”

Trong bộ tổng chỉ huy.

Linh nhìn về phía mọi người:

“Bây giờ là việc thứ hai, Lý Trường Thanh, ta cần ngươi trở về Trung Nguyên. Ta sẽ chia sẻ tọa độ cho ngươi, lộ trình của các ngươi phải chính xác, không dược tự ý chệch khỏi đường bay.”

Linh gửi tọa độ, tuyến hàng không này vẽ một chữ C trên mô hình 3D, vòng về Trung Nguyên!

“Ngươi muốn ta cắt đứt tuyến đường tiếp viện của tập đoàn quân Lục Địa?”

Lý Trường Thanh hỏi.

Linh cười nói:

“Đúng vậy.”

Không quân Lý thị bị tiêu diệt toàn bộ ở thành phố số 18, chỉ còn lại cứ điểm trên không tàu Thanh Sơn.

Nhưng không ai ngờ tàu Thanh Sơn vừa mới đến Tây Nam tập hợp đã lại bị cử đến nơi nguy hiểm nhất Trung Nguyên.

Linh nhìn Lý Trường Thanh:

“Chỉ khi giữ được Tây Nam thì người dân di chuyển từ thành phố số 18 đến mới có khả năng sống sót, tuy ngươi sẽ chết nhưng bọ nhọ có thể sống.”

“Vệ tinh kẻ kẻ địch sẽ phát hiện ra chúng ta.”

Lý Trường Thanh nói.

Linh trả lời:

“Tuyến đường hàng không này vừa hay tránh đi vệ tinh của họ.”

Hai đại lục phía Đông và phía Tây liên tục bắn hạ vệ tinh của nhau, không bên nào cho phép có quỹ đạo vệ tinh xuất hiện trên đường xích đạo, vì thế cả hai đại lục đều không thể giám sát toàn thời gian.

Mà Linh trùng hợp biết được quỹ đạo vệ tinh của đại lục phía Tây.

Nhưng điều này có nghĩa là Lý Trường Thanh phải xâm nhập một mình, tuy cứ điểm trên không có động lực hạt nhân có thể bay liên tục, nhưng nơi đó là địa bàn của quân địch, chỉ cần họ ra tay là đối phương chắc chắn có thể bao vây họ.

Lý Trường Thanh lặng im trong giây lát:

“Ta đi.”

Linh cười nói:

“Quyền chỉ huy tối cao hữu dụng thất đấy, Lý Y Nặc, Nam Canh Thần, Lý Đồng Vân, Lưu Đức Trụ, Trương Thiên Chân, năm người các ngươi đi cùng với tàu Thanh Sơ.”

Năm người nhìn nhau, không biết Linh bị làm sao nữa, đột nhiên bảo họ đi theo tàu Thanh Sơn làm gì?

Nhưng điều này không quan trọng, đối phương bảo họ đi thì họ đi thôi.

Năm người rời đi, lái khí cầu máy lên tàu Thanh Sơn.

Linh nhìn Khánh Vũ:

“Ta yêu cầu hạm đội không quân Khánh thị bắt đầu rút lui.”

Trong hình chiếu 3D, Khánh Vũ cau mày:

“Tại sao phải rút lui? Ngươi cử Jindai Kura, Lý Trường Thanh, những người ngoài đó đến nơi nguy hiểm nhất, thế mà lại bảo bọn ta rút lui, tướng sĩ Khánh thị không phải hạng tham sống sợ chết.

Linh mỉm cười, nói:

“Ta không thương lượng với ngươi, mà ta bảo ngươi chấp hành mệnh lệnh. Ta yêu cầu ngươi đến khu cấm kỵ số 001 trong vòng 10 ngày, ta sẽ gửi tọa độ cho ngươi.”

“...”

Khánh Vũ đáp lại:

“Biết rồi.”

Linh bố trí hơn 100 mệnh lệnh liên tục như thể không cần suy nghĩ, bộ máy chiến tranh Khánh thị bắt đầu bị điều động triệt để, tham mưu tác chiến bỗng phát hiện, những mệnh lệnh này bao hàm tất cả đơn vị, không hề có một sai sót nào.

Nhưng không một ai biết rốt cuộc nàng muốn làm gì.

Bộ chỉ huy trở nên yên tĩnh, Lý Khả Nhu dự thính đã lâu đột nhiên đặt câu hỏi:

“Ngươi biết ông chủ của ta ở đâu không?”

Linh nhìn về phía nàng, cười nhẹ và nói:

“Không biết, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến Khánh Trần, mà điều quan trọng nhất là 330 nghìn người của Hội Phụ Huynh rốt cuộc có thể thoát khỏi kiếp nạn này không.”

Đã vào thu.

Màn sương bao phủ dãy núi Hoành Đoạn ở Tây Nam, thành viên Hội Phụ Huynh hành quân trong buổi sáng sớm, lông mày đẫm giọt sương, tất cả mọi người lặng lẽ tiến bước.

Nhiệt độ trên núi giảm dần theo độ cao, thậm chí ban đêm còn xuống gần 0 độ, mọi người ăn mặc mỏng manh, chỉ có nhóm người du hành thời gian chủ lực nòng cốt nhất từng ăn Văn Hàn trên Kình Đảo, còn những người khác chỉ có thể chịu đựng giá lạnh.

Không có đồ ăn.

Vừa đói vừa rét.

Khi người du hành thời gian trở về là mỗi ngày đều ăn lấy ăn để, ước sao một ngày có thể ăn tận sáu bữa, để mình béo hơn, có thể tiếp tục nhịn đói ở thế giới trong.

Tiểu Thất dặn dò người du hành thời gian phân phát thức ăn và dược phẩm mang từ thế giới ngoài vào, nhưng họ cùng lắm chỉ có thể dùng màng bọc thực phẩm gói lương khô lại, mang đi được “một miếng”...

Đối với đội ngũ 330 người mà nói thì chỉ như muối bỏ biển.

Họ giống như bị lãng quên ở một góc hẻo lánh của thế giới, không ai ngó ngàng.

Đội ngũ dài ngoằng đi dọc theo sống núi, họ như những lữ nhân trong sa mạc, như đội lạc đà trên cồn cát.

Nhưng đồ ăn dù thiếu thì vũ khí lại đầy đủ hết, những thành viên của Hội Phụ Huynh không vứt bỏ vũ khí của mình trên đường đi.

Đội ngũ sắp tiến vào khu vực Tây Nam.

La Vạn Nhai đứng trên sống núi quan sát, chợt phát hiện một ngôi chùa ở phía xa:

“Sao lại có chùa miếu ở đây? Ngói sạch sẽ, không có cỏ dại, chứng tỏ có người ở.”