Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2905: Hủy Diệt Toàn Bộ Nhân Loại




Vẻ mặt của mọi người hết sức nghiêm túc, sự sống chết của Khánh Trần đã trở thành khâu quan trọng nhất.

Lý Thúc Đồng nhìn về phía lão gia tử:

“Nếu Khánh Trần chết thật rồi thì sao? Ta nhớ ngươi từng nói...Hy vọng duy nhất.”

Lão gia tử trầm mặc một lát, rồi nói:

“Vậy chúng ta chiến đấu đến giây phút cuối cùng, chúng ta tự nghĩ cách kéo đại lục phía Tây xuống địa ngục cùng với mình.”

Bốn tiếng sau.

Một chiếc khí cầu máy đáp xuống trang viên Ngân Hạnh, Linh bước xuống khí cầu máy, hào hứng quan sát trang viên này, nàng đi đến trước cửa căn nhà gỗ trên sườn núi.

Lão gia tử ngồi bên trong nói với giọng điềm tĩnh:

“Vào đi.”

Cửa mở ra, lúc đi vào Linh nhìn lên xà nhà, Khánh Vô con trai Khánh Kỵ đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt tu hành ở trên đó.

Một bàn cờ đặt trước mặt lão gia tử, hắc bạch đại long chiếm giữ bàn cờ, quân đen đã hiển lộ vẻ mệt mỏi, Linh nhìn hộp cờ bên cạnh, cả quân trắng và quân đen đều không còn nhiều.

Hiện tại, quân đen đi sai một nước là thua cả bàn cờ.

Linh nhìn thoáng qua rồi nói ngay:

“Có vẻ như Khánh thị các ngươi luôn thích trò tìm đường sống trong chỗ chết nhỉ, ván cờ này giống hệt như một nghìn năm trước. Nhưng nếu lần này các ngươi không đợi được Khánh Trần thì phải làm sao?”

Lão gia tử nhìn “người phụ nữ” từng hủy diệt thế giới:

“Khánh Trần có thể trở về hay không, ta không chắc, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ mong mình có thể chống chọi đủ lâu đến khi hắn thật sự trở về, hết thảy đều còn kịp.”

Linh:

“Vậy cần phải trả giá rất đắt.”

Lão gia tử:

“Ngươi phải biết rằng, nhân loại chưa bao giờ thiếu dũng khí đánh đổi bất cứ kỳ già.”

Linh hiểu.

Linh nói:

“Ta khá tò mò là vì sao ngươi lại bằng lòng giao quyền chỉ huy cho ta?”

Lão gia tử nói:

“Kỳ thủ lợi hại nhất ở giai đoạn thu quan tất nhiên là trí tuệ nhân tạo giỏi về tinh toán.”

Linh hỏi:

“Ngươi không sợ ta hủy diệt toàn bộ nhân loại à?”

Lão gia tử chậm rãi trả lời:

“Kỷ nguyên đầu tiên của nhân loại diệt vong bởi vì đạn hạt nhân, kỷ nguyên thứ hai lại được cứu sống bởi đạn hạt nhân, trên đời này chỉ có một thứ không thay đổi, đó chính là sự thay đổi. Ta tin Nhâm Tiểu Túc không tiêu hủy ngươi là có nguyên do cả, mà ngươi, trong suốt một nghìn năm đằng đẵng đã chứng minh được, ngoại trừ hủy diệt, có lẽ còn có những việc đáng giá mong chờ hơn.”

Linh mỉm cười:

“Ngươi muốn ta tiếp nhận quyền chỉ huy, vậy thì phải cho ta xem những gì ngươi thấy được từ bàn cờ này, ngươi có dám không?”

Lão gia tử hạ một quân đen, một quân cờ trắng trong hộp tự động biến mất và xuất hiện trên bàn cờ.

Thế giới giữa hai người họ như dừng lại.

Ba tiếng sau, Linh từ tốn đứng dậy đi ra ngoài:

“Một bàn cờ rất thú vị, ngươi chưa hẳn là một thủ lĩnh hợp lệ, nhưng lại là một người cha đủ tiêu chuẩn...Ta sẽ thu quan.”

Bầu không khí trong tổng bộ chỉ huy tập đoàn quân Khánh thị vô cùng căng thẳng, Tiểu Tam đã chết, Khánh Trần chưa rõ sống chết, tâm trạng của mọi người đều trở nên cực kỳ tồi tệ.

Chính giữa gia nhà chính rộng lớn là là mô hình 3D cực lớn, trên màn hình là bản đồ địa hình toàn bộ khu vực Tây Nam.

Bên cạnh mô hình 3D là hình chiếu 3D của Khánh Khôn, Khánh Vũ, cùng với Lý Trường Thanh-hiện nay đã trở thành gia chủ Lý thị.

Bộ chỉ huy vô cùng yên tĩnh, hơn trăm sĩ quan nhìn Linh, nhìn “người phụ nữ” trước mặt sắp chỉ huy họ.

Linh nhìn mô hình 3D, nói:

“Từ giờ trở đi ta là người tiếp quản quyền chỉ huy của Khánh thị và Lý thị, ta không rảnh để tự giới thiệu, các vị chấp hành mệnh lệnh của ta là được. Việc đầu tiên là năm ngày sau đội ngũ Hội Phụ Huynh sẽ đến Kiếm Môn Quan. Khánh Khôn, Jindai Kura, hôm nay các ngươi đến Kiếm Môn Quan đi. Sau khi Hội Phụ Huynh qua nơi đó, Kiếm Môn Quan phải giúp họ ngăn cản hạm đội không quân, tranh thủ thời gian cho họ rút lui.”

Ryosuke Takahashi cau mày:

“Tại sao cứ sai bọn ta đi đến những nơi nguy hiểm như thế, có phải ngươi đang bài trừ dị kỷ không thế?”

Linh không thèm để ý đến hắn, nàng nhìn Jindai Kura:

“Đi hay không?”

Cách nói chuyện của Linh rất máy móc, khiến người ta có cảm giác cao ngạo.

Những người đi theo Jindai Kura tức khắc cảm thấy phẫn uất, như thể phải chịu đãi ngộ bất công: Trước kia họ đến nơi nguy hiểm nhất để tranh thủ thời gian cho Hội Phụ Huynh, lần này vẫn là họ.

Nhưng Jindai Kura chỉ mỉm cười rồi đồng ý:

“Ta đi.”

Linh gật đầu:

“Vậy xuất phát đi, phần sau của hội nghị tác chiến ngươi không cần phải tham gia, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện này là được.”

Jindai Kura dẫn người rời đi, trong sân bay đã có người chuẩn bị khí cầu máy cho họ đi thẳng đến Kiếm Môn Quan.

Trên khí cầu máy, Jindai Kura cười nói:

“Đi thôi, đón mọi người của Hội Phụ Huynh về nhà nào.”

Ryosuke Takahashi cuối cùng không nhịn nổi:

“Tại sao lại bảo ngài đi chứ?”