Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2902: Giữ Chân




Lão gia tử hỏi:

“Đại lục phía Tây còn có bao nhiêu binh lực?”

Công tước Phượng Hoàng:

“Ngoại trừ đội quân Tuất thì không còn gì nữa. Hội Phụ Huynh có được mật thược chi môn, tính cơ động quá mạnh, quốc vương bệ hạ muốn tấn công Tây Nam Khánh thị thì Hội Phụ Huynh phải vứt bỏ tính cơ động cao để bảo vệ Tây Nam.”

Mọi người rùng mình, vương quốc Roosevelt ý đồ từ bỏ cơ ngơi của mình, tấn công đại lục phía Đông thay cho phòng thủ!

Mà kế hoạch vây săn Khánh Trần chẳng qua là đoạn mở đầu để che giấu cuộc xâm lược toàn diện!

Điều kỳ lạ nhất trong trận chiến này là dù bọn họ chuẩn bị rất kỹ cưỡng thì đáng lẽ không thể Người Xem Mệnh thiệt hại lớn như thế được. Bọn họ không mất một ai, mà đại lục phía Tây lại chết một công tước Phượng Hoàng.

Không phù hợp với tác phong của Người Xem Mệnh.

Tương tự như trận chiến ở Bạch Ngân Thành, khi tất cả mọi người của đại lục phía Đông cho rằng bọn họ giành chiến thắng, đối phương lại lấy đi vật cấm kỵ Ly rượu Độc quan trọng nhất, từ trước đến nay Người Xem Mệnh luôn thích giấu mục đích chân chính trong biển sâu.

Lão gia tử hỏi với giọng nghiêm túc:

“Ai mới là mục tiêu vây sắn lần này? Người Xem Mệnh rốt cuộc muốn làm gì?”

Công tước Phượng Hoàng:

“Vật cấm kỵ, Kiến Chúa.”

Khánh Kỵ cau mày:

“Tiểu Tam gặp nguy hiểm rồi.”

Tiểu Tam đâu rồi?

Tất cả mọi người đều đã rút lui bằng mật thược chi môn, chỉ có mình Tiểu Tam vẫn không chưa thấy về.

Khánh Kỵ lớn tiếng hỏi:

“Ai chịu trách nhiệm mật thược chi môn cho Tiểu Tam rút lui? Mau đập vỡ nó đi!”

Lý Khả Nhu lập tức trả lời:

“Là cửa 127!”

Thành viên Côn Luân phụ trách mật thược chi môn đánh nát cánh cửa, nhưng không có ai quay lại, thậm chí ngay cả thi thể của Tiểu Tam cũng không có!

Mọi người sững sờ.

Bọn họ an toàn rút lui, chỉ có Tiểu Tam bị bỏ lại nơi đó.

Người Xem Mệnh giống như một tên trộm, bọn họ ký sinh trong dòng sông số phận, cứ nhằm những lúc vô ý trộm đi món đồ tầm thường nhất của lữ khách.

Đợi đến khi lữ khách trôi dạt về phía trước thật xa sau mới quay đầu phát hiện, thì ra sự thất bại của ngày hôm nay đã được định đoạt trước từ lâu.

“Đừng lãng phí thời gian nữa, trước tiên vắt kiệt công tước Phượng Hoàng đi!”

Lão gia tử Khánh thị hỏi nghiêm túc:

“Vì sao hoàng tộc Roosevelt cần Kiến Chúa?”

Công tước Phượng Hoàng trả lời một cách máy móc:

“Có người nhìn thấy gián triều xuất hiện ở khắp nơi từ góc nhìn Thượng Đế, cho dù là tập đoàn quân với một triệu binh lính cũng không làm gì được. Để cướp lấy Kiến Chúa, hoàng tộc Roosevelt đã chuẩn bị rất lâu, từ khi thử triều xuất hiện đã bắt đầu lên kế hoạch. Bọn họ dùng một loại thuốc biến đổi gen chủng loại sói với cái giá cực đắt để bồi dưỡng một tập đoàn quân thú nhân có thể chống lại người khổng lồ, nhưng tập đoàn quân thú nhân đã mất lý trí, không có đầu óc chiến đấu, bọn họ cần Kiến Chúa để giúp tập đoàn quân thú nhân này hoàn thành quá trình lột xác.”

Thuốc biến đổi gen đi kèm với thời gian và sự phát triển của trình độ khoa học công nghệ, hoàng tộc Roosevelt không muốn chờ đợi, cho nên định dùng vật cấm kỵ để khống chế!

Lão gia tử hỏi tiếp:

“Hoàng tộc Roosevelt có thứ gì đó có thể khắc chế mật thược chi môn phải không?”

Công tước Phượng Hoàng lắc đầu:

“Không biết.”

Lão gia tử tiếp tục hỏi:

“Kế hoạch tác chiến của hoàng tộc Roosevelt là gì?”

Công tước Phượng Hoàng lắc đầu:

“Không biết.”

Ngoại trừ những việc đã xảy ra thì hỏi cái gì công tước Phượng Hoàng cũng không biết.

Đã đến giờ, linh hồn lơ lửng giữa không trung biến mất.

Khánh Tầm chắp hai tay hai sau lưng, nói một cách bình tĩnh:

“Sao ta lại có cảm giác công tước Phượng Hoàng cũng chỉ là quân tốt thí nhỉ? Hoàng tộc Roosevelt muốn nắm giữ toàn bộ quyền hành trong tay, tiêu diệt toàn bộ tai họa ngầm trước khi viễn chinh. Khoan, vẫn có một điều không hợp lý.”

“Chuyện gì?”

Khánh Kỵ hỏi.

Khánh Tầm suy nghĩ rồi nói:

“Ắt hẳn bọn họ biết Khánh Trần đang làm gì, chẳng lẽ lại Khánh Trần trở thành thần còn không quan trọng bằng vật cấm kỵ Kiến Chúa? Chắc chắn là không. Vì thế ta đoàn bọn họ muốn dùng gián triều của Tiểu Tam để tìm Khánh Trần.”

Bắt đầu từ khoảnh khắc Khánh Trần tiêm thuốc, số phận liên quan đến Khánh Trần đã biến mất, ngay cả Khánh Tầm cũng không biết Khánh Trần sẽ đối mặt với cái gì.

“Bây giờ chúng ta trở lại đại lục phía Tây tiếp ứng Khánh Trần.”

Lý Thúc Đồng nói một cách bình tĩnh.

Khánh Tầm lắc đầu:

“Không cần, đến bây giờ mạng lưới tình báo của Khánh Trần vẫn chưa truyền tin dữ lại đã là tin tức tốt nhất rồi. Chúng ta không tìm thấy hắn, chắc chắn đại lục phía Tây cũng không tìm thấy, chúng ta đi lại biến khéo thành vụng mất. Đây là đoạn đường cuối cùng của hắn, hắn phải tự đi nốt.”

Khánh Tầm nói tiếp:

“Hơn nữa, mỗi một người trong số chúng ta đều phải chuẩn bị nghênh đoán một trận chiến ác liệt sắp diễn ra. Trước khi Khánh Trần quay trở lại, chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm.”

Trong một gara ngầm của Trung tâm Vương Thành, Tiểu Tam thở hổn hển, trốn trong một góc khuất.

Theo kế hoạch, lúc này Hội Phụ Huynh dùng mật thược chi môn đưa hắn về thành phố số 5 rồi mới đúng, nhưng hành động rút lui không diễn ra như trong dự đoán.

Hắn bị giữ chân ở đây.