Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2901: Con Đường Riêng




Ông lão nói tiếp:

“Nhưng bây giờ thì khác, Khánh Trần không còn thuộc về thế giới này nữa, bản thân hắn là một thế giới, nói một cách đơn giản là bắt đầu từ hôm nay mọi vật cấm kỵ đều không có tác dụng với hắn nữa, thậm chí là chúng còn bài xích hắn. Bàn Cờ Thiên Địa không thể nhìn thấy số phận của hắn, Người Xem Mệnh cũng không thể làm được.”

Người Hành Quyết không nguyền rủa được hắn.

Trong góc nhìn Thượng Đế của Người Xem Mệnh không có hắn.

Hắn còn là một quân cờ trên Bàn Cờ Thiên Địa, mà ở một nơi khác bên ngoài bàn cờ.

Từ nay về sau, chỉ có Khánh Trần mới biết được số phận của mình.

Khánh Kỵ giật mình:

“Nếu đã không thấy được, thì vì sao ngài… Lỡ như hắn thất bại thì sao?”

“Vì sao ta phải cố gắng hết sức để giúp hắn đi đến bước này? Ta đang đánh cuộc, dù rằng chính ta cũng không dám chắc có thể thắng được không.”

Lão gia tử cười nói.

“Vậy vì sao Lý Thúc Đồng, Lý Vân Thọ chịu phối hợp với ngài…”

Khánh Kỵ hỏi.

Lão gia tử ngồi trên giường bệnh của Khánh Kỵ, ngẩn ngơ nói:

“Ta và bọn họ xem hơn một nghìn số phận, dù là số phận nào thì kết cục đều là thất bại, chỉ có số phận hiện tại là thứ chúng ta không nhìn thấu.”

Thật ra, trước khi Lý Vân Thọ hy sinh, hắn cũng không biết đại lục phía Đông có thể giành chiến thắng được không.

Một nghìn cách cũng không cứu được đại lục phía Đông, cách cuối cùng rốt cuộc có thể làm được hay không, không một ai hay.

Không có người nào biết Khánh Trần có thể thành thần không, không có người nào biết đến bước này rồi Khánh Trần sẽ sống hay chết, chẳng qua những nhân loại với lòng can đảm có dũng khí đánh cuộc.

Trên thực tế, những lớp người hy sinh vì số phận gan dạ hơn tưởng tượng, bọn họ không lựa chọn thắng lợi, sau khi xem hơn một nghìn thất bại, không từ bỏ mới là họ lựa chọn.

Lão gia tử cười nói:

“Cũng giống như một mét cuối cùng của vách đá Thanh Sơn, đoạn đường còn lại là con đường của riêng Khánh Trần rồi.”

Khánh Kỵ nói:

“Nếu hắn thành công thì sao?”

Lão gia tử:

“Thế thì vương quốc Roosevelt có là gì?”

Khánh Kỵ:

“Còn nếu hắn thất bại?”

Lão gia tử:

“Chí ít chúng ta đã từng cố gắng.”

Đúng lúc này, nhóm Lý Đông Trạch, Lý Thúc Đồng, Tam Nguyệt trở lại thành phố số 5 bằng mật thược chi môn, đột nhiên tất cả mọi người hoảng sợ, Lý Thúc Đồng xách theo cả công tước Phượng Hoàng hãy đang ngắc ngoải!

Bán thần Kỵ Sĩ bắt một công tước của đại lục phía Tây về rồi!

Trên cơ thể của công tước Phượng Hoàng trải đầy những vết nứt như một món đồ sứ bị nứt rạn, hắn bị Lý Thúc Đồng đánh vỡ!

Lão gia tử cười nói:

“Thu hoạch không nhỏ.”

Lý Thúc Đồng không hỏi vì sao Khánh Trần không trở về, hắn đã nhìn thấy mảnh vỡ số phận của ngày hôm nay, đương nhiên biết Khánh Trần đang mất tích, bọn họ không tìm ra, đại lục phía Tây cũng không tìm được.

Hắn vứt công tước Phượng Hoàng lên mặt đất:

“Chắc chắn trên người hắn có vật cấm kỵ giữ mạng, lấy vật cấm kỵ đi là hắn cũng chết.”

Tam Nguyệt nói:

“Giết đi, để ta thẩm vấn hắn.”

Lý Thúc Đồng suy nghĩ, sau đó giơ tay đào hai mắt của công tước Phượng Hoàng đưa cho Lý Đông Trạch:

“Hình như bạn của Khánh Trần là Jindai Kura cần thứ này, ngươi đưa cho hắn.”

Rồi hắn lục soát khắp người công tước Phượng Hoàng, sau đó tìm được một con búp bê bằng sứ trong ngực hắn, búp bê sứ cũng chẳng còn lành lặn, vị trí của những vết nứt ấy giống hệt những vết nứt trên cơ thể của công tước Phượng Hoàng.

Khi Lý Thúc Đồng lấy búp bê sứ đi, máu tươi tức khắc tràn ra từ những khe hở, công tước Phượng Hoàng tử vong.

Tam Nguyệt lấy một chiếc dùi gỗ và một con cá gỗ ra, ngồi khoanh chân bên cạnh thi thể, thấp giọng tụng kinh kệ của Kinh Địa Tạng:

“Vô thượng thậm thâm vi diệu pháp, bách thiên vạn kiếp nan tao ngộ, ngã kim kiến văn đắc thọ trì, nguyện giải Như Lai chân thực nghĩa.”

Ngay sau đó linh hồn màu xanh lá hiện lên từ thi thể của công tước Phượng Hoàng, hai mắt đã bị đào đi, vẻ mặt dại ra.

Vật cấm kỵ ACE – 015, Cá Gỗ chùa Pháp Vân, hiến tế mạng người, có thể thẩm vấn linh hồn, linh hồn tồn tại trong năm phút.

Tam Nguyệt hỏi:

“Điều kiện thu dụng của búp bê sứ là gì?”

Công tước Phượng Hoàng đờ đẫn trả lời:

“Kết hôn với nó, trọn đời không được phản bội.”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Khánh Kỵ, hình như thứ này phù hợp với Khánh Kỵ!

Khánh Kỵ nhướng mày:

“Các ngươi nhìn ta làm gì?! Thêm buff độc thân cho ta à?! Ta có ám ảnh chi môn phải độc thân cả đời, cho dù đối tượng kết hôn là vật cấm kỵ thì cũng không được!”

Lý Thúc Đồng suy tư:

“Hình như là thế thật!”

Tam Nguyệt nói với giọng lạnh lùng:

“Chỉ có năm phút, đừng nói chuyện phiếm.”

Lão gia tử nói:

“Để ta hỏi, bên ngoài chiến trường, đại lục phía Tây đang làm gì?”

Công tước Phượng Hoàng:

“Yểm hộ tập đoàn quân Lục Địa của vương quốc đến đại lục phía Đông, quốc vương lo lắng tàu vận chuyển trên đường bờ biển bị phá hủy nên thiết kế bẫy rập che giấu tai mắt của người khác, chắc hẳn lúc này tập đoàn quân Lục Địa đã đến sáu thành phố ở phía bắc đại lục phía Đông, chuẩn bị tấn kích Khánh thị ở Tây Nam.”