Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2900: Sự Sắp Đặt Tốt Nhất Của Số Phận




Lúc này, những vết nứt như mạng nhện trên mặt đất bắt đầu khép lại, như thể mảnh đất này từ đầu đến cuối không hề bị vật cấm kỵ ảnh hưởng, thế giới trong bán kính 10 km đang “lành lại”.

Lý Đông Trạch bay ngược ra sau, kéo Diệp Vãn nhảy từ tòa nhà cao 20 tầng ra, đồng thời hô to:

“Khánh Kỵ, kết giới mạng nhện mở ra rồi, đi mau!”

Hắn và Diệp Vãn đồng thời nhảy lầu, Diệp Vãn mở diều lượn, kéo theo Lý Đông Trạch bay về phía xa.

Trên mặt đất, Khánh Kỵ thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở ám ảnh chi môn, đằng sau cánh cửa có người kéo hắn vào trong.

Trận chiến dừng lại.

Bão cát tan đi, kẽ nứt mạng nhện cũng biến mất, gián triều trốn xuống lòng đất.

Ánh lửa bùng lên khắp Trung tâm Vương Thành, chỉ còn lại một mớ hỗn độn trên mặt đất.

Công tước Phong Bạo bật kênh liên lạc:

“Tìm được Joker không?”

Người trong bộ đàm trả lời ngập ngừng:

“Xin lỗi công tước điện hạ, bọn ta không tìm được, vòng vây chúng ta thiết kế không thành công, quân địch phá vây ở hai hướng, rất có khả năng Joker đã trốn thoát từ hai hướng đó.”

Khuôn mặt của công tước Phong Bạo không để lộ chút biểu cảm nào, một khi kết giới mạng nhện mất hiệu lực, muốn giữ chân Joker trong khi có ám ảnh chi môn và mật thược chi môn là điều bất khả thi.

Công tước Phong Bạo đứng trên sân thượng, không hề tỏ vẻ thất vọng.

Thứ Người Xem Mệnh muốn, đều có đủ cả rồi.

Khi số phận đạn chéo, ngay cả kẻ địch cũng chưa chắc đã biết được Người Xem Mệnh rốt cuộc lấy được gì từ trong dòng sông vận mệnh.

Chẳng qua có một điều kỳ lạ là sau khi Khánh Trần tiêm thuốc, bóng dáng đối phương dần dần biến mất khỏi góc nhìn Thượng Đế.

Nhện Đen cõng Khánh Trần nhanh chóng ven kết giới mạng nhện cùng với Nhất.

Nhưng Nhện Đen không chờ kết giới mạng nhện biến mất, nàng nhỏ giọng nói:

“Nhân lúc bão cát che lấp tầm nhìn của camera giám sát, trước tiên đến nhà an toàn của ta trốn đã. Ta hiểu Người Xem Mệnh, chắc chắn rìa kết giới mạng nhện còn cất giấu thủ đoạn nào đó, cứ thế xông ra ngoài chắc chắn là không được. Trốn trong nhà an toàn, đợi trận chiến kết thúc thì báo cho Khánh Kỵ đến chi viện.”

Nhện Đen dẫn Nhất đến một bãi đỗ xe ngầm, nàng mở cửa kiểm tra hệ thống cống nước ngầm, vừa cõng Khánh Trần vừa lội nước tiến về phía trước.

Sau khi đi suốt hai cây số lên thượng du, Nhện Đen lần sờ gì đó trên vách tường.

Nửa phút sau, nàng tìm được một cục gạch rồi ấn mạnh, một cánh cửa đá mở ra, bên trong chứa rất nhiều thùng lớn được bọc bằng vải dầu.

Nhện Đen tìm ra một chiếc thùng nhựa, rồi hắt chất lỏng bên trong ra ngoài cửa đá.

Nhất tò mò hỏi nàng:

“Đấy là gì thế?”

“Dùng để giấu mùi…”

Nhện Đen nói:

“Chúng ta vừa mới đi ngược dòng nước, chất lỏng này sẽ lẫn vào trong nước và xuôi về hạ du, có thể xóa dấu vết di chuyển trên đường đi của chúng ta, năm phút sau sẽ bay hơi hết, không để lại bất kỳ manh mối nào.”

Sau khi vào nhà an toàn, cuối cùng Nhện Đen cũng thở phào một hơi, nàng đặt Khánh Trần nằm lên một tấm phản một cách cẩn thận:

“Khi nào ông chủ có thể tỉnh lại?”

Nhất lắc đầu:

“Không chắc, không có bất kỳ thông tin nào để tham khảo cả.”

Nhện Đen ngồi bên cạnh Khánh Trần, tế bào ung thư đã hoàn thành quá trình tái cấu trúc, nhưng Khánh Trần mãi vẫn chưa tỉnh lại.

Nhất nhìn Nhện Đen, nói:

“Cha ta từng nói, với con đường ấy, tái tạo cơ thể chỉ là “tiết mục mở màn” trước khi vào chủ đề chính thôi, Khánh Trần bây giờ mới bắt đầu phải đối mặt với nguy hiểm.”

Nhà an toàn yên tĩnh lại, Khánh Trần nắm chặt Chân Thị Chi Nhãn màu đen yên lặng nằm trên phản, thậm chí không cả hô hấp, giống như đã chết.

Trong trang viên Ngân Hạnh ở thành phố số 5, lão gia chủ Khánh Tầm nhìn tình trạng thê thảm của Khánh Kỵ:

“Vất vả cho ngươi rồi.”

Khắc Kỵ lắc đầu:

“Không vất vả, giữ được cái mạng này là may mắn rồi.”

Lý Khả Nhu với âu phục màu trắng gọi người hầu câm đến mau chóng chữa thương cho Khánh Kỵ.

Khánh Kỵ hỏi:

“Đón được Khánh Trần về chưa?”

Lão gia tử lắc đầu bình tĩnh:

“Chưa, bốn đội ngũ chịu trách nhiệm tiếp ứng hắn đều không trông thấy hắn, nhưng không sao.”

Khánh Kỵ cố chịu đứng, định đứng dậy:

“Ta đi tìm hắn!”

Lý Khả Nhu nói:

“Gãy xương chậu, tuy ngươi là cao thủ cấp A nhưng cũng phải nằm trên giường một tháng.”

Lão gia tử cười nói:

“Đây đã là sự sắp đặt tốt nhất của số phận, đừng lo lắng.”

“Về sau thì sao?”

Khánh Kỵ hỏi:

“Hắn có thể thành thần không?”

“Không biết…”

Lão gia tử nói với giọng thản nhiên.

“Hả?”

Khánh Kỵ khó hiểu:

“Chẳng phải ngài đã dùng Bàn Cờ Thiên Địa nhìn thấy mảnh vỡ số phận rồi ư, sao lại không biết?”

“Bây giờ nói cho ngươi biết cũng không sao…”

Lão gia tử nói:

“Ngay khoảnh khắc hắn tiêm thuốc vào cơ thể, hắn đã bắt đầu tách ra khỏi thế giới này. Dù là Người Xem Mệnh hay Bàn Cờ Thiên Địa, chung quy đều là tạo vật ra đời trong thế giới này, tồn tại trên cõi đời nhờ vào ý chí của thế giới. Quy tắc của họ có thể cưỡng chế phán định hết thảy, ấy là bởi vì ý chí của thế giới cho phép họ làm như vậy.”