Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2899: Lại Là Vật Cấm Kỵ




Khánh Kỵ phun ra một búng máu, ở đại lục phía Đông hắn có thể coi như cao thủ hiếm có, dù đối đầu với bán thần thì cũng có tự tin đọ sức một lát, thậm chí là chạy trốn.

Nhưng khi đấu với công tước Phong Bạo, hắn đã rơi vào thế hạ phong chỉ sau một hiệp.

Hơn nữa, ngay khi tay gấu màu đen đánh trúng Khánh Kỵ, có làn sương đen chui vào trong cơ thể hắn, nó như chất độc gây tê liệt thần kinh khiến động tác của hắn dần dần chậm lại.

Vật cấm kỵ, Gắng tay của phù thủy hắc ám.

Bóng dáng hai người bị che phủ dưới bóng râm của tòa nhà cao ốc, Khánh Kỵ mở ám ảnh chi môn di chuyển đến sau lưng công tước Phong Bạo, mật thược chi môn và ám ảnh chi môn không thể rời khỏi kết giới mạng nhện, nhưng vẫn có thể sử dụng trong phạm vi kết giới.

Khánh Kỵ tung một quyền, nhưng dường như công tước Phong Bạo đoán trước được tương lai, đối phương bắt được nắm đấm của hắn như đã chờ sẵn, rồi đá một cú lên eo hắn!

Xương chậu ở phần hông Khánh Kỵ rắc một tiếng, gãy xương!

Người Xem Mệnh!

Né đòn tuyệt đối!

Truyền thừa mà công tước Phong Bạo không ngại tuổi thọ chỉ có 60 năm cũng phải nắm giữ cho bằng được cuối cùng đã thể hiện uy lực khủng khiếp trong trận chiến này.

Không phải Khánh Kỵ yếu, mà là công tước Phong Bạo có quá nhiều ưu thế, bởi vậy không ai có thể đánh bại hắn khi đấu trực diện.

Thể xác vượt xa tu hành giả, tốc độ sánh ngang với Kỵ Sĩ, trực giác chiến đấu của thần, tất cả những yếu tố đó tập trung vào một người, khiến cho quốc vương Roosevelt chế tạo ra được một con quái vật.

Công tước Phong Bạo nói với giọng lạnh nhạt:

“Ngươi cho rằng chỉ dựa vào Nhện Đen là có thể mang hắn đi à? Trong kết giới mạng nhện này đã có hơn một nghìn tử sĩ chờ bọn họ chui đầu vào lưới, sự hy sinh của ngươi là vô nghĩa.”

Khánh Kỵ lau vết máu bên khóe miệng, nhưng không hề lui bước:

“Ta chỉ cần làm tốt việc của mình, vậy là đủ rồi. Khó có được một lần ta tin tưởng người khác, mong rằng nàng sẽ không làm ta thất vọng.”

Hắn muốn đứng dậy nhưng xương chậu đã gãy khiến hắn không dậy được.

“Ngu xuẩn…”

Công tước Phong Bạo lại biến mất tại chỗ.

Ánh mắt Khánh Kỵ thoáng hiện lên vẻ yên tâm, hắn lén giữ một đồng tiền xu trong tay.

Vật cấm kỵ ACE – 062, Đồng Xu Thẩm Phán.

Điều kiện thu dụng: Nếu ký chủ chết vì bảo vệ người khác thì trước khi chết ném Đồng Xu Thẩm Phán ra ngoài, lúc rơi xuống là mặt sấp thì người hành hung sẽ bị thẩm phán, dưới cấp A chắc chắn sẽ chết, từ cấp A trở lên sẽ bị quy tắc trói buộc, mù hai mắt.

Đây là vật cấm kỵ phù hợp với dòng dõi Khánh Kỵ nhất, từ khi sinh ra bọn họ đã phải bảo vệ huyết mạch của Khánh Chẩn, phương pháp cuối cùng là đánh đổi bằng tính mạng của mình.

Điều kiện thu dụng của vật cấm kỵ này chính là mạng sống của ký chủ.

Nhưng khi công tước Phong Bạo đang định tung một cú đấm đánh nát đầu Khánh Kỵ thì không khí trên đường đi của hắn bỗng nhiên nổ tung khiến hắn phải lùi lại!

Hai chân của công tước Phong Bạo ma sát với mặt đất, hắn trượt về sau hơn 10 mét, sau khi dừng lại thì điềm nhiên nhìn về phía tòa cao ốc bên cạnh như không có việc gì, Lý Đông Trạch đứng yên trên sân thượng, ra chiều suy tư:

“Ngươi là bán thần, bọn ta cấp A, liên thủ đánh ngươi hẳn là không xem như mất mặt.”

Công tước Phong Bạo ngẩng đầu nhìn Lý Đông Trạch:

“Giãy giụa vô ích.”

Tức khắc hắn nhảy lên và bước đi trên bức tường dựng đứng của tòa nhà, hoàn toàn phá vỡ định luật vật lý!

Con ngươi của Khánh Kỵ co lại, hắn thấy đôi ủng màu đen của công tước Phong Bạo có vẻ kỳ lạ, kiểu dáng lỗi thời mà lại có thể giữ thăng bằng theo chiều ngang...

Lại là vật cấm kỵ!

Trận chiến cấp bậc bán thần không thể không có tổn thất.

Đã đến tình trạng một mất một còn như hiện nay, tất cả cao thủ của đại lục phía Đông đều tung át chủ bài mình cất giấu ra.

Lý Đông Trạch giơ tay phải lên dồn ép không khí, chế tạo liên tục những quả bom không khí, nhưng công tước Phong Bạo tránh né trước được hết lần này đến lần khác như được thần linh giúp đỡ, hắn chạy như bay trên tường của cao ốc, hơn nữa còn có thể di chuyển theo đường chạy quanh co.

Từng tấm kính sau lưng công tước Phong Bạo vỡ vụn thành bột phấn, rơi xuống đất như trận mưa xối xả, hệt như khói mù và cát bụi bị ô tô hất tung lên giữa sa mạc.

Lý Đông Trạch biết mình không địch lại, lập tức lùi về sau, nhưng công tước Phong Bạo thật sự quá nhanh, hắn không có cách nào lùi lại.

Công tước Phong Bạo khoác áo choàng đen nhún chân bật nhảy, như cánh ưng bay liệng, tức thì lên đến sân thượng.

Công tước Phong Bạo vung nắm đấm, Diệp Vãn chợt lao ra từ sau lưng Lý Trạch Đông, dùng khiên năng lượng màu vàng hình tổ ong đỡ đòn!

Thế nhưng khiên năng lượng hình tổ ong vỡ vụn!

Ba cao thủ cấp A lần lượt ra tay, nhưng vẫn không thể ngăn cản công tước Phong Bạo!