Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2898: Cứng Cáp Hơn Cả Kỵ Sĩ




Tam Nguyệt nhướng mày:

“Không tin ông chủ của ngươi à?”

“Không.”

Lý Đông Trạch lắc đầu:

“Nếu bán thần đánh lẻ thì đương nhiên ông chủ của ta có thể chiến thắng, nhưng đây là sân nhà của Người Xem Mệnh, đối phương đã chuẩn bị kỹ càng rồi.”

Đúng lúc này, khói mù của trận bão cát hơi tan đi, mọi người thấy được hàng trăm lính tinh nhuệ của vương quốc Roosevelt bên ngoài kết giới mạng nhện, bọn họ đang xâm nhập kết giới một cách nhanh chóng, còn có người có đặc điểm thú hóa trên cơ thể, nhìn một cái là biết ngay đó là chiến sĩ gen cao cấp!

“Những người này cũng định vào để lùng bắt Khánh Trần.”

Diệp Vãn nói:

“Chắc chắn hướng khác cũng có, tổng số có lẽ phải hơn nghìn người.”

Tam Nguyệt nói với giọng bình tĩnh:

“Quà cho bọn họ được chuẩn bị cả rồi.”

Đội quân tinh nhuệ kia đang tiến vào kết giới mạng nhân, đột nhiên trông thấy một chiếc hộp bằng thép đặt ngay trên đường đi trước mặt, ở phía xa Tam Nguyệt ấn công tắc, xung quanh hộp thép thình lình bật mở, lộ ra con rối kỳ dị bên trong.

Vật cấm kỵ ACE – 016, Giết người chứng kiến, nó sẽ giết chết tất cả những ai nhìn thấy nó vào thời điểm thích hợp nhất.

Con rối kỳ lạ này có được thực lực cấp C, hơn nữa còn bất tử bất diệt, khi nó đối mặt với một đám chiến sĩ gen dưới cấp B, nó sẽ phán đoán khi nào mới là thời cơ tốt nhất để giết đám người đó?

Chính là lúc này.

Cái đầu của con rối kỳ quái trên bệ của hộp thép chuyển động linh hoạt, đầu rối xoay tròn 360 độ nhìn xung quanh, cái miệng màu đỏ mím chặt bỗng toét ra đến tận mang tai, nở nụ cười khủng bố.

Nó thình lình bật lên, bay đến chỗ đám chiến sĩ gen cách hộp thép mấy chục mét!

Chẳng ai ngờ được, vì trận chiến này, Tòa án cấm kỵ thế mà lại lấy vật cấm kỵ bị đánh dấu là “nguy hiểm” ra, điều này hoàn toàn vi phạm quy tắc của tổ chức!

Lý Đông Trạch nhìn bão cát đang dần tiêu tan:

“Vẫn chưa đủ, chúng ta phải mau chóng kết thúc trận chiến.”

Nói rồi hắn cởi áo choàng đen của mình xuống đất, để lộ âu phục màu đen sau lớp áo, hắn đi vào trong kết giới mạng nhện, vừa đi vừa buộc mái tóc hơi dài của mình lên:

“Các ngươi ở lại đây chờ tiếp ứng, ta vào xem sao.”

Tam Nguyệt bình tĩnh nói với hắn:

“Đừng chết, ta không muốn tự tay thu dụng ngươi đâu.”

Lý Đông Trạch cười to, rồi nói:

“Vậy thì để Tứ Nguyệt làm.”

Khánh Kỵ có thể thắng công tước Phong Bạo không?

Không thể, hắn biết rõ mình đánh không lại.

Một người là bán thần, một người cấp A, sự chênh lệch giữa hai đẳng cấp không thể bị san bằng chỉ bằng cách hô hào khẩu hiệu hay tỏ quyết tâm bằng miệng.

Nhện Đen cõng Khánh Trần quay lưng rời đi, công tước Phong Bạo định đuổi giết họ nhưng Khánh Kỵ đã chặn đường hắn.

“Cút ra.”

Công tước Phong Bạo cưỡng chế tăng tốc, dự định xông lên giết Khánh Trần trước rồi quay lại giết Khánh Kỵ.

Nhưng hắn vừa mới động đậy thì Khánh Kỵ bám sát như đoán trước được lối đi của hắn, trong khoảnh khắc đã tung ra mấy chục cú đấm liên tiếp trên con đường hắn đi qua, khiến không gian chấn động.

Truyền thừa võ tu của Khánh thị vô cùng kỳ lạ, công tước Phong Bạo không muốn chịu sự chấn động của không gian, bị buộc lùi về sau.

Hắn quan sát Khánh Kỵ một cách bình tĩnh:

“Cấp A ngăn cản bán thần, dũng khí đáng khen đấy.”

Khánh Kỵ nói nghiêm túc:

“Trách nhiệm của ta là bảo vệ hắn.”

Tuy Khánh Trần đã là bán thần, còn hắn mới đến cấp A, nhưng hắn có trách nhiệm bảo vệ Khánh Trần.

Dù cho một ngày nào đó Khánh Trần trở thành thần, Khánh Kỵ vẫn sẽ nghiêm túc giúp Khánh Trần che gió chắn mưa, đó là ý nghĩa cho việc tu hành của hắn.

Chỉ có như thế, văn bia của hắn mới xứng với sáu chữ ấy.

Trên đường phố, công tước Phong Bạo chậm rãi đeo một bộ tay gấu lên, món vũ khí màu đen kịt như thể có thể hút hết ánh sáng, thế nên vùng xung quanh hai tay hắn tức khắc trở nên tối tăm.

Công tước Phong Bạo biến mất, đến khi xuất hiện lại đã đến trước mặt Khánh Kỵ.

Khánh Kỵ chỉ kịp giơ hai tay chắn trước ngực, oành một tiếng, hắn bị đánh bay ra xa.

Tất cả mọi người đều xem nhẹ thực lực của công tước Phong Bạo.

Người Hành Quyết không am hiểu cận chiến, bởi vì tương tự họa sĩ Trần thị hay Âm Dương Sư, bọn họ giống pháp sư, tuy có thể nguyền rủa trong vô hình nhưng bản thể rất yếu ớt.

Nếu là Người Hành Quyết cấp A bình thường thì Khánh Kỵ có khi lại có thể một mình chấp ba người.

Thế nhưng công tước Phong Bạo thì khác, hắn là con lai giữa người khổng lồ và nhân loại, thiếu sự cao lớn và vụng dại của người khổng lồ, nhiều thêm sự khôn khéo và tốc độ, và vẫn có thể ăn thức ăn bình thường để lớn lên.

Đây cũng là nguyên nhân quốc vương Roosevelt cho rằng tân nhân loại mới là tương lai của vương quốc: Thế giới tương lai không thuộc về cựu nhân loại hiện tại, cũng không thuộc về người khổng lồ, mà nó nằm trong tay tân nhân loại.

Vì thế khi công tước Phong Bạo đánh với Khánh Kỵ, một Người Hành Quyết như hắn lại thi triển tốc độ có thể sánh bằng Kỵ Sĩ, mà cơ thể của hắn còn mạnh mẽ, cứng cáp hơn cả Kỵ Sĩ!