Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2897: Chạy




Nói rồi hắn lấy từ trong túi quần ra một con rắn nhỏ màu bạc trông rất tinh tế.

Lý Thúc Đồng cắt lòng bàn tay của mình, con rắn bạc bám vào miệng vết thương, hút lấy hút để máu tươi ở chỗ vết thương, không biết nó hút bao nhiêu máu mà lại khiến sắc mặt của bán thần Kỵ Sĩ trắng bệch.

Sau khi hút đủ máu, rắn bạc trườn lên ngón út của Lý Thúc Đồng, biến thành một chiếc nhẫn.

Vật cấm kỵ ACE – 003, Rắn Mưu Mô!

Các chủ nhân của vật cấm kỵ này đều là Kỵ Sĩ, hiện nay cuối cùng cũng truyền lại cho Lý Thúc Đồng, lúc trước Khánh Trần đòi vật cấm kỵ cho đồ đệ, mấy lão già kia không đưa Rắn Mưu Mô cho hắn.

Không phải là bọn họ không muốn cho, mà bởi Lý Thúc Đồng đào nó ra từ khu cấm kỵ rồi mang đi…

Công tước Phượng Hoàng mở trừng mắt nhìn Lý Thúc Đồng tách ra làm ba, ba người đều đang mỉm cười nhìn mình.

Hắn cảm thấy sởn tóc gáy!

Công tước Phượng Hoàng lại biến mất, chạy ngay đến rìa kết giới mạng nhận, một Lý Thúc Đồng chặn đường hắn, hắn giơ tay lên chém, nhưng cổ tay lại xuyên qua tầng tầng lớp lớp hào quang, xuyên qua Lý Thúc Đồng trước mặt hắn một cách dễ dàng.

Là ảo ảnh!

Không phải có ba bán thần Kỵ Sĩ thật sự!

Công tước Phượng Hoàng mừng thầm, hắn xuyên thấu qua Lý Thúc Đồng, tiếp tục chạy ra xa.

Thế nhưng trong nháy mắt hắn xuyên qua ảo ảnh, Lý Thúc Đồng vốn phải là ảo ảnh kia lại ngưng tụ thành người thật, nhấc chân đá bay hắn vào tòa nhà bên cạnh!

Trong lúc bay trên không, công tước Phượng Hoàng kinh hãi phát hiện, ảo ảnh của Lý Thúc Đồng không phải là hư ảo, dường như đối phương có thể hoán đổi thật và ảo giữa ba ảo ảnh này!

Đối phương muốn xuất hiện trong ảo ảnh nào là có thể lập tức xuất hiện ở đó!

Tương đương với việc bán thần Kỵ Sĩ có được năng lực dịch chuyển tức thời!

Một Lý Thúc Đồng xông đến, công tước Phượng Hoàng đứng dậy và lên gối, nhưng đầu gối của hắn lại xuyên qua ảo ảnh, hoàn toàn không tạo thành bất cứ thương tổn nào cho Lý Thúc Đồng!

Khi công tước Phượng Hoàng và ảo ảnh của Lý Thúc Đồng vượt qua nhau, hắn cho rằng Lý Thúc Đồng sẽ lặp lại chiêu cũ, bèn lập tức giơ chân đá ngang ra sau, nhưng Lý Thúc Đồng không xuất hiện trong ảo ảnh này, trái lại một ảo ảnh khác bay tới, đấm vào bụng hắn, tiễn hắn lên trời!

Chỉ trong nửa phút ngắn ngủi, công tước Phượng Hoàng đã bị ba Lý Thúc Đồng đánh mấy trăm cú, mà mỗi cú đấm kết hợp với vân khí của Kỵ Sĩ khiến cơ thể của hắn sinh ra cảm giác như bị bỏng.

Không biết vì sao, hắn thậm chí có ảo giác trong ba Lý Thúc Đồng này không có ai là giả cả, tất cả đều là người thật.

Bởi vì mỗi cú đầm đều là hàng thật giá thật!

Dần dà, cơ thể của công tước Phượng Hoàng bắt đầu rạn nứt, giống như một món đồ sự bị va đập tạo thành những vết nứt.

Cho dù hắn có vật cấm kỵ đỉnh cấp phòng thân thì cũng sắp chết rồi!

Vật cấm kỵ cứu mạng mà bán thần cất giấu cũng vô dụng!

Công tước Phượng Hoàng gào lên:

“Phong Bạo, sao còn chưa ra tay?!”

Nhưng xung quanh không có tiếng người đáp lại hắn, dường như ngay từ đầu công tước Phong Bạo đã không định đánh với Lý Thúc Đồng.

Lý Thúc Đồng nói với giọng bình tĩnh:

“Dùng trận chiến quy mô lớn như thế để vây bắt đồ đệ của ta, các vị có từng nghĩ đến hậu quả chưa?”

Khánh Kỵ cõng Khánh Trần chạy đến rìa kết giới mạng nhện, trên đường, Nhất và Nhện Đen đến tiếp viện.

Nhưng tốc độ của bọn họ dần dần chậm lại, Nhất tò mò, hỏi:

“Sao thế?”

Nhện Đen và Khánh Kỵ đồng thời nhìn về phía trước với vẻ kiêng dè, nơi đó có một bóng người cao lớn đang đứng yên trong bão cát u ám.

Công tước Phong Bạo sẵng giọng hỏi:

“Nhện Đen, ngươi biết kết cục của kẻ phản bội ta chứ?”

Nhện Đen mím môi, đó là người ám ảnh nàng cả đời, nhất thời nàng không dám trả lời câu hỏi của công tước Phong Bạo.

Đột nhiên Khánh Kỵ nhìn về phía nàng:

“Ta có thể tin tưởng ngươi không?”

Nhện Đen sửng sốt:

“Có thể.”

“Ta giao Khánh Trần cho ngươi, nhất định phải nghĩ cách mang hắn đi, đi càng xa càng tốt, đến khi hắn tỉnh lại.”

Khánh Kỵ nói.

Nhện Đen ngập ngừng:

“Ta có thể ở lại ngăn cản công tước Phong Bạo.”

Khánh Kỵ lắc đầu:

“Ngươi không ngăn được hắn, nếu ngươi có thể làm được thì ta sẽ để ngươi lại không chút do dự rồi.”

Nói xong hắn thật sự đặt Khánh Trần lên lưng Nhện Đen:

“Chạy!”

Vừa dứt lời, đại yêu Khánh Kỵ đi về phía công tước Phong Bạo một cách thản nhiên.

Bên ngoài chiến trường, Lý Đông Trạch nhìn trận bão cát đang dần ngừng lại:

“Khánh Kỵ vẫn chưa xuất hiện, chúng ta không có nhiều thời gian. Một khi bão cát trong thành phố này dừng lại, cứ điểm trên không kia sẽ lấy lại tầm nhìn, đến lúc đó mọi người sẽ gặp nguy hiểm.”

Tam Nguyệt đáp lời:

“Thú tìm vàng vẫn đang tìm kiếm mắt trận của kết giới mạng nhện, đã tìm được một chỗ và cắn nuốt rồi, nhưng mà kết giới mạng nhện vẫn không hề bị ảnh hưởng, có vẻ như phải ăn hết tất cả mắt trận mới được.”

Lý Trạch Đông cau mày:

“Chỉ sợ những người trong kết giới mạng nhện không kiên trì được lâu như vậy.”