Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2896: Không Chỉ Có Mình Ngươi




Bóng hình màu đỏ của công tước Phượng Hoàng hiện ra trong cơn bão cát, hắn bình tĩnh đeo hai chiếc khuyên tai đỏ rực lên, toàn thân bắt đầu bốc cháy hừng hực.

Nhiệt độ không khí đột ngột tăng cao, công tước Phượng Hoàng bị ngọn lửa bao quanh nhưng không hề bị ảnh hưởng.

Lý Thúc Đồng không phản bác chỉ bình tĩnh nhìn đối phương, công tước Phượng Hoàng vừa ra tay là dùng ngay vật cấm kỵ mình cất giấu, dường như chuyên khắc chế năng lực cận chiến của Kỵ Sĩ.

Ngay sau đó, công tước Phượng Hoàng biến mất, hóa thành tàn ảnh đỏ rực lao hướng Khánh Trần trên lưng Khánh Kỵ.

Mục tiêu cực kỳ rõ ràng!

Lý Thúc Đồng tiện tay nhặt lá cây trong bão cát lên bắn về phía tàn ảnh.

Những chiếc Thu Diệp Đao quả nhiên không đuổi kịp tàn ảnh của công tước Phượng Hoàng, mà chỉ xuyên qua tàn ảnh găm lên bức tường đối diện.

Tốc độ của đối phương nhanh đến cực hạn, thảo nào hắn nói Kỵ Sĩ cũng chỉ đến thế.

Công tước Phượng Hoàng lướt qua Lý Thúc Đồng, đến thẳng chỗ Khánh Trần dễ như trở bàn tay!

Nhưng khi công tước Phượng Hoàng sắp sửa đến nơi, Lý Thúc Đồng cũng biến mất.

Trong nháy mắt, tiếng nổ mạnh dữ dội vang lên, không khí bị dồn nén sau đó đột ngột phát ra âm thanh nổ tung cực kỳ khủng khiếp, âm thanh chấn động ấy khiến màng tai Khánh Kỵ đau nhức, thậm chí còn chảy máu.

Ngay khi tàn ảnh của công tước Phượng Hoàng sắp đến sau lưng Khánh Trần, Lý Thúc Đồng cũng đuổi kịp, một chân đá bay hắn ra xa.

Công tước Phượng Hoàng không kịp đề phòng, hắn bay ra ngoài như con diều đứt dây, đâm nát tường bao ngoài của một khu dân cư.

Lý Thúc Đồng cười nói:

“Vừa rồi ngươi nói... Loại Kỵ Sĩ như ta à?”

Công tước Phượng Hoàng đứng dậy trong sự hoang mang, người này không giống với những Kỵ Sĩ từng giao thủ với hắn.

Khi hắn vẫn còn ở cấp A đã từng tranh giành tình nhân với lão Thập Nhất, khi ấy hai người đánh nhau ngay trong Trung tâm Vương Thành, lão Thập Nhất bị hắn đánh bầm dập.

Về sau hắn thăng cấp bán thần, so tài với công tước Bạch Ngân, tuy trận đó hắn không thắng, nhưng hắn biết chỉ cần mình liều mạng thì không thua được.

Nhưng bây giờ công tước Phượng Hoàng đối mặt với Lý Thúc Đồng, hắn thậm chí còn cảm thấy bất lực. Hắn vừa mới đẩy tốc độ của mình đến giới hạn, vậy mà vẫn bị đối phương tìm được.

Nếu hắn không có vật cấm kỵ che chở thì e rằng cú đá của đối phương có thể khiến hắn gãy eo.

Có một điều hắn không biết, dù công tước Bạch Ngân ở trạng thái mạnh nhất thì tốc độ cũng chỉ bằng tám phần tốc độ của Lý Thúc Đồng mà thôi, truyền thừa của Hắc Kỵ Sĩ Đoàn vốn dĩ không hoàn chỉnh!

Từ trước đến nay, Kỵ Sĩ của đại lục phía Đông giành chiến thắng bằng tốc độ và… Số người.

Trái lại, Lý Thúc Đồng tỏ ra khá ngạc nhiên, hắn khen ngợi:

“Là tác dụng của vật cấm kỵ nào đó à, chứ với cú đá vừa nãy ngươi phải chết rồi mới đúng.”

Công tước Phượng Hoàng không trả lời, hắn chỉ phủi bụi đất trên người rồi lại biến mất.

Lần này hắn không lấy Khánh Trần làm mục tiêu, mà hắn áp sát Lý Thúc Đồng.

Những tàn ảnh màu đỏ đi đi lại lại bên cạnh Lý Thúc Động, tung từng chiêu hòng thăm dò nhược điểm của bán thần Kỵ Sĩ.

Nhưng Lý Thúc Đồng vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, tiện tay đấm một cú lên khoảng không trước mặt.

Rầm một tiếng, công tước Phượng Hoàng lại bay ra ngoài!

Lý Thúc Đồng cũng biến mất, bóng hình màu trắng và màu đỏ triền đấu kịch liệt giữa bão cát, giống như hai hạt electron va chạm rồi tách ra, lặp đi lặp đi không ngừng.

Bóng dáng màu trắng và đỏ lên xuống liên tục.

Các tòa nhà lần lượt sụp xuống trong trận chiến, sự khủng bố của cuộc chiến của bán thần được thể hiện vô cùng tinh tế, trước sức mạnh của họ các công trình kiến trúc xung quanh yếu ớt như giấy mỏng, chạm nhẹ một cái là rách nát.

Sự thật là công tước Phượng Hoàng biến mất rồi hóa thành tàn ảnh hết lần này đến lần khác, sau đó bị Lý Thúc Đồng đánh ra khỏi trạng thái tàn ảnh hết lần này đến lần khác.

Từ đầu đến cuối, công tước Phượng Hoàng còn không thể chạm vào Lý Thúc Đồng.

Thậm chí nhiệt độ cực cao quanh người hắn chỉ khiến tóc của Lý Thúc Đồng cháy khô, chưa kịp làm đối phương bị bỏng thì đã bị đánh bay ra rồi.

Nhưng có một điều kỳ lạ là dù công tước Phượng Hoàng bị đánh trúng bao nhiêu lần thì cơ thể vẫn rắn chắc đến mức không mảy may bị thương, như thể hắn là một vật cấm kỵ không thể bị hủy hoại!

Thời gian dần dần trôi qua, tốc độ của Lý Thúc Động chậm lại, hai bên đều khó có thể duy trì trạng thái mạnh nhất trong thời gian dài, cũng giống như vận động viên điền kinh vậy, khi xuất phát chạy với tốc độ nhanh nhất thì không thể chạy hết con đường marathon.

Công tước Phượng Hoàng cũng phát hiện ra điều này, thế là hắn cười khẩy:

“Ta vĩnh viễn không thua, nhưng tốc độ của ngươi lại không phải vĩnh hằng.”

Lý Thúc Đồng đứng yên nhìn đồng hồ đeo tay, 20 phút đã trôi qua, tương đương với thời gian Người Xem Mệnh có thể nhìn trước tương lai đã kết thúc, hắn cười nói:

“Ngươi cũng thừa nhận tốc độ của mình không bằng ta, nhưng không chỉ có mình ngươi có vật cấm kỵ.”