Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2895: Chịu Đựng




Trong điều kiện như thế, dù là cứ điểm trên không tàu Phong Bạo cũng không thể xác định mục tiêu bên dưới, muốn ngắn trúng bàn thần thì ngươi phải thấy bán thần trước đã!

Diệp Vãn ở bên cạnh nhìn Lý Đông Trạch:

“Ta còn tưởng vật cấm kỵ của ngươi chỉ có thể xem dự báo thời tiết, Tam Nguyệt tặng vật cấm kỵ hai hình thái này cho ngươi chẳng lẽ không vi phạm quy tắc của Tòa án cấm kỵ à?”

Lý Đông Trạch bình tĩnh đáp lại:

“Nàng không tin ta có thể ngày ngày nhìn thời tiết suốt mười năm, cho nên cũng không tin ta có thể giải khóa hình thái cấp hai.”

Giọng Tam Nguyệt bỗng vang lên đằng xa:

“Hai người các ngươi cứ trắng trợn thảo luận về ta như thế mà được à?”

Lần này, không chỉ có Kỵ Sĩ và người đưa thư đến đây, mà ngay cả Tòa án cấm kỵ cũng đến đại lục phía Đông.

Lâm Tiểu Tiếu tò mò:

“Nghe nói Tòa án cấm kỵ các ngươi phấn đấu chỉ vì giữ gìn mồi lửa của nhân loại mà, sao đột nhiên lại không trung lập nữa?”

Tam Nguyệt nói một cách nghiêm túc:

“Thứ bọn ta phải giữ gìn là mồi lửa nhân loại ở đại lục phía Đông.”

Ngụ ý là người của đại lục phía Tây có còn mồi lửa không thì không liên quan đến bọn họ.

Đang lúc nói chuyện, một đội gián hành quân qua chỗ bọn họ.

Lâm Tiểu Tiếu:

“Tòa án cấm kỵ các ngươi mặc kệ loại nhiễm sinh học này à?”

Tam Nguyệt nhìn bầy gián biến mất trong bão cát, khuôn mặt không chút biểu cảm:

“Tạm thời mặc kệ, nhưng các ngươi cũng phải dặn ông chủ nhỏ nhà các ngươi, đám gián này không thể trở lại đại lục phía Đông, ô nhiễm sinh học là hình thức ban đầu của khu cấm kỵ, chúng có thể chuyển hóa thành khu cấm kỵ mới bất cứ lúc nào, hơn nữa quy mô rất lớn.”

Lý Đông Trạch nói:

“Khoan nói chuyện phiếm, hôm nay còn nhiều việc phải làm đấy.”

Lúc này Tam Nguyệt lấy một chiếc túi màu đen bên hông ra, ngay sau đó một con Xuyên Sơn Giáp béo lùn leo ra khỏi túi, đi thẳng đến chỗ đinh tán cố định kết giới mạng nhện.

Vật cấm kỵ ACE-050, Xuyên Sơn Giáp, có thể phá vỡ mọi hàng phòng ngự kiên cố, có thể tạo một lỗ hổng trên hàng rào đủ cho một người đi lại.

Điều kiện thu nhận: Trước mỗi lần đào lỗ hổng, phải cho Xuyên Sơn Giáp ăn một miếng vật cấm kỵ.

Xuyên Sơn Giáp bẩm sinh có thể ngửi thấy mùi của vật cấm kỵ, chủ nhân cũ thích mang nó đến khu cấm kỵ, mà nó luôn có thể tìm được vật cấm kỵ thất lạc.

Dần dà, không có ai dùng vật cấm kỵ này để đào lỗ hổng nữa, các chủ nhân đều dùng nó để tìm vật cấm kỵ, còn đặt biệt danh cho nó là “thú tìm bảo vật”.

Tam Nguyệt định cho nó ăn hết tất cả đinh tán, thế là kết giới sẽ bị phá thôi.

Sau 512 năm, rốt cuộc Tòa án cấm kỵ cũng từ bỏ trung lập để ra tay.

Vật cấm kỵ và khu cấm kỵ không có biên giới, nhưng Tòa án cấm kỵ thì có.

Trong chiến trường, Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần:

“Còn chịu đựng được không?”

Khánh Trần lắc đầu:

“Không chịu được nữa.”

Tiếng hô hoán từ trên trời như tiếng hát ru, không hề ngừng nghỉ.

Cơn đau trong cơ thể dần dần lắng lại, cơ bắp không còn run rẩy nữa, lượng lớn endorphin tiết ra từ trong não xoa dịu sự đau đớn.

Vì thế Khánh Trần vừa nói xong là cầm Chân Thị Chi Nhãn màu đen rồi hôn mê.

Lý Thúc Đồng thấy Khánh Trần ngất xỉu thì ngạc nhiên, đồ đệ của hắn thành thật quá, nói không chịu được là không chịu được thật.

Hắn lớn tiếng gọi:

“Khánh Kỵ! Khánh Kỵ ngươi đâu rồi?”

Khánh Kỵ từ bóng râm bước ra:

“Ta đây.”

“Mau đưa Khánh Trần đi, trông coi đến khi hắn tỉnh lại, đừng để ai quấy rầy.”

Lý Thúc Đồng dặn dò:

“Đây là gia chủ của Khánh thị các ngươi, bảo vệ hắn cho tốt, đợi Tam Nguyệt phá hủy cái mạng nhện vô dụng này xong thì lập tức dùng ám ảnh chi môn đưa hắn đi...Đại lục phía Đông chưa chắc đã cần ta và ngươi, nhưng nhất định sẽ cần đến hắn.”

Lúc trước, sau khi Lý Thúc Đồng lấy vật cấm kỵ ACE-002 Bàn Cờ Thiên Địa từ trong ngục giam số 18 ra, ông lão trên núi Ngân Hạnh đã mời hắn xem một đoạn số phận.

Giờ khắc ấy, Lý Thúc Đồng từ bỏ sự kiên trì và lý tưởng của mình, vị sư phụ này từ bỏ tất cả để giúp đỡ Khánh Trần hoàn thành mục tiêu, hắn giống như cái bóng của Khánh Trần, yên lặng chờ đến thời điểm cần hắn xuất hiện.

Thử triều ở thành phố số 10.

Cuộc chiến ở Trung tâm Vương Thành.

Vị bán thần này cam tâm tình nguyện làm một quân tốt dũng mãnh, nghe theo sự sắp xếp của vận mệnh.

Không ai biết rốt cuộc hắn đã thấy cái gì.

Chắc chắn bây giờ Người Xem Mệnh đã thấy trước được trận chiến giữa hắn và công tước Phượng Hoàng, vì thế hắn phải bảo Khánh Kỵ đưa Khánh Trần đi.

Khánh Kỵ lập tức cõng Khánh Trần lên rồi xoay người rời đi, ở phía xa công tước Phượng Hoàng đã đứng dậy, đối phương thong dong bước ra từ bão cát, dường như không để mắt đến vị bán thần Kỵ Sĩ này:

“Hắc Kỵ Sĩ Đoàn của Bạch Ngân Thành cũng là truyền thừa Kỵ Sĩ của các ngươi nhỉ, ta đã từng giao thủ với công tước Bạch Ngân, Kỵ Sĩ cũng chỉ đến thế mà thôi.”