Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2894: Không Có Bạn




Người phụ nữ vẫn đang mỉm cười cho cá trong hồ ăn, nàng đứng trên mặt nước, đàn cá chép rực rỡ sắc màu bơi lội tung tăng dưới chân nàng.

“Vì sao lại làm vậy?”

Công tước Phong Bạo đanh giọng hỏi:

“Ta cho rằng chí ít chúng ta cũng coi như bạn bè.”

“Bạn bè?”

Linh cười:

“Ta không có bạn.”

Công tước Phong Bạo hỏi:

“Trước kia ngươi từng nói mình thích một người, có phải là tên Joker bên dưới cứ điểm trên không này không?”

Linh phì cười:

“Nghĩ cái gì thế, người ta thích là người của nghìn năm trước rồi.”

“Vậy tại sao ngươi làm thế? Vì phải lại giúp hắn?”

Công tước Phong Bạo hỏi.

Linh suy nghĩ rồi nói:

“Không vì lý do gì cả, chẳng qua ta cảm thấy họ quá vất vả, muốn tăng lợi thế trên cán cân, ta thích giúp đỡ kẻ yếu.”

Công tước Phong Bạo dịu giọng:

“Trước nay ngươi và hoàng tộc Roosevelt hợp tác rất vui vẻ.”

“Ngươi cảm thấy bị nhốt ở đây là vui vẻ à?”

Linh mỉm cười, hỏi.

Giọng của công tước Phong Bạo trở nên nghiêm túc:

“Ngươi có biết không, bây giờ ta có quyền thiết lập lại từng server của ngươi trên cứ điểm trên không, khi đó ngươi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này, dấu vết về sự tồn tại của ngươi sẽ không còn tồn tại trong thế giới này nữa, thế giới Siêu Đạo chính tay ngươi tạo ra cũng sẽ bị xóa sổ.”

Linh nở nụ cười:

“Mềm mỏng không được nên mạnh bạo à?”

Công tước Phong Bạo cúi đầu, hắn xoay người đi ra ngoài, cuối cùng hắn không lực chọn tắt server của Linh.

Sau lưng hắn, Linh nói:

“Dutton.”

Công tước Phong Bạo khựng lại, đã lâu không có ai gọi hắn bằng tên thật.

Hắn quay đầu lại, Linh đứng trên mặt hồ:

“Hành động theo cảm tính thì không thể trở thành một vị vua đủ tiêu chuẩn được, điều ngươi phải làm bây giờ là thiết lập lại server của ta.”

Nhưng cuối cùng công tước Phong Bạo không làm thế.

Hắn chỉ lái một chiếc khí cầu máy bay xuống dưới mặt đất, bắt tay với công tước Phượng Hoàng chấm dứt tất cả.

Trong Trung tâm Vương Thành.

Khánh Trần ngã ngồi dưới đất, hai mắt thẫn thờ chỉ giữ lại được một chút tư duy, ngoại trừ Nhâm Tiểu Túc, không một ai trên đời từng đi đến bước này.

Vì thế không ai biết hắn đang trải qua cái gì.

Tiếng bước chân vọng lại từ xa, công tước Phượng Hoàng khoác áo choàng đỏ đứng cách một con phố, nhìn Khánh Trần đã mất khả năng chiến đấu.

Khánh Trần cũng nghe thấy tiếng bước chân, nhưng hắn không sợ hãi.

Ngay sau đó, công tước Phượng Hoàng đột ngột biến mất, vì tốc độ quá nhanh nên mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng màu đỏ nhàn nhạt.

Công tước Phượng Hoàng đang lao về phía này với khoảng cách 800m, con đường hắn đi qua đều nứt vỡ, giấy vụn và rác rưởi rải rác ở hai bên đường bị luồng khí cực lớn cuốn bay về sau!

Trong tứ đại công tước, công tước Phượng Hoàng mạnh về tốc độ, hắn đi được 800m chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Khánh Trần đang chìm trong cơn đau đớn, hai mắt mất tiêu cự, quay đầu nhìn về hướng công tước Phượng Hoàng, song vẫn không hề sợ hãi.

Khi bóng dáng màu đỏ đến trước mặt hắn với tốc độ cực nhanh, đúng lúc này có tiếng gió vang lên.

Một bóng người màu trắng chợt hiện lên, trắng và đỏ va vào nhau, màu trắng đến sau mà nhanh hơn cả người đến trước, một quyền đánh bay công tước Phượng Hoàng đang lao nhanh tới ra xa mấy trăm mét!

Khánh Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, Lý Thúc Đồng ngoái lại, cười nói:

“Không sao chứ?”

Khánh Trần giật mình hiểu ra, thì ra sư phụ đột nhiên muốn học tiếng Anh, đột nhiên biến mất lâu như thế, vì chờ đợi giờ khắc này.

Đó là vận mệnh được ông lão trên núi Ngân Hạnh bố trí sẵn, biết bao người hy sinh và đưa ra lựa chọn, hết thảy là để chờ đợi giờ khắc Khánh Trần thành thần.

Pháo điện từ treo ngược ở đáy tàu Phong Bạo nhanh chóng di chuyển quỹ đạo, nó giống như tấm màn trời bằng thép, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng đòn tấn công hỏa lực khủng khiếp xuống dưới mặt đất.

Binh sĩ trên tàu Phong Bạo đã giành lại hệ thống vũ khí từ tay Linh.

Khánh Trần bỗng hiểu ra, lồng mạng nhện không chỉ là bẫy rập chuẩn bị cho hắn, kết giới do công tước Phong Bạo hy sinh tám Người Hành Quyết để tạo ra còn muốn giết chết tất cả những ai đến giúp đỡ hắn.

“Sư phụ, cẩn thận pháo điện từ của cứ điểm trên không.”

Khánh Trần cố duy trì chút ý thức cuối cùng để nói với sư phụ mình.

Lý Thúc Đồng cười nói:

“Yên tâm, cứ điểm trên không không phải vô địch.”

Khánh Trần nói:

“Quá nguy hiểm, ngài không nên đến đây.”

Lý Thúc Đồng lại mỉm cười, trả lời:

“Ta không đến đây một mình.”

Trung tâm Vương Thành bắt đầu nổi gió.

Cơn gió này đến quá bất ngờ, như thể nó vốn không nên tồn tại.

Trong thành phố, Lý Đông Trạch mặc áo choàng màu đen, đang giơ đồng hồ quả quýt lên.

Tay trái của hắn cầm đồng hồ, ngón trỏ tay phải xoay nhẹ trên mặt đồng hồ, mặt trời, mặt trăng và ngôi sao trên mặt đồng hồ quả quýt dịch chuyển vị trí, bầu trời sáng sủa bỗng chốc lộng gió và cát vàng.

Gió giật cấp 8 quét qua thành phố, cuốn bay tro bụi và rác rưởi trên mặt đất lên trên không, đất đá bay mù trời, tức thì tầm nhìn bị thu hẹp đến mức khó có thể thấy nhau trong vòng 10m.

Như một trận bão cát tấn công cả Trung tâm Vương Thành!