Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2891: Thần Thiết




Thật ra Khánh Trần từ lâu đã phát hiện ra Người Xem Mệnh không có chỉ có năng lực xác định mục tiêu, nhận được được sự nguy hiểm, mà còn có thể chủ động thấy được tương lai, ví dụ như lão quốc vương nhìn thấy cha của công tước Phong Bạo muốn cưỡng hiếp nữ khổng lồ, không có mất kỳ nguy cơ nào ẩn giấu trong chuyện này cả, nhưng quốc vương Roosevelt lại thấy được hết thảy mọi việc, và cũng lên kế hoạch trước bốn mươi năm.

Bởi vậy, Người Xem Mệnh đã nhìn thấy tất cả mọi thứ trong ngày hôm nay từ trước, đối phương muốn giết hắn vào bây giờ.

Đây mới là góc nhìn Thượng Đế thật sự, và đây cũng là nguyên nhân Người Xem Mệnh sống không quá 60 tuổi.

Thế giới rất công bằng.

Đại Vũ nói:

“Tại sao Người Xem Mệnh lại nhằm vào ngươi như thế?”

Khánh Trần mỉm cười yếu ớt:

“Có lẽ họ thấy trước được ai sẽ là người kết liễu họ, ngươi ở trong quán cà phê ngồi một lát, ta dẫn đối phương đi rồi ngươi hẵng ra. Cứ điểm trên không chắc chắn đang ngắm bắn ngay gần đây, các ngươi không thể tham gia trận chiến này được, trở về đi.”

Đại Vũ ngẩn ngơ:

“Ngươi...”

Đúng lúc này, hơn mười nghìn lính cảnh vệ xuất hiện xung quanh quán cà phê, họ đã nấp trong cao ốc gần đó từ lâu.

Tám Người Hành Quyết đứng ở tám hướng, người nào người nấy cũng cầm đinh tán bằng đồng và búa đen.

Có người lên tiếng trong kênh liên lạc:

“Bắt đầu đi.”

Chỉ trong nháy mắt, tám Người Hành Quyết đồng thời đập đinh tán xuống đất, những vết nứt trên mặt đất lập tức lan rộng ra trong bán kính mười km.

Trên mặt tám Người Hành Quyết cũng xuất hiện những đường vân rậm rạp màu đen, dường như họ đang phải chịu đựng nỗi đau đớn cùng cực.

Những vết nứt bắt đầu từ tám hướng về phía trung tâm, cuối cùng nối thành một tấm mạng nhện cực lớn.

Khánh Trần đứng trong quán cà phê nhìn vết nứt ngoài cửa:

“Vật cấm kỵ đứng thứ ba của đại lục phía Tây, Lồng mạng nhện...Chuẩn bị đầy đủ đấy.”

Đại Vũ khó hiểu:

“Làm thế để làm gì?”

“Để nhốt ta, miễn cho ta dùng mật thược chi môn chạy trốn.”

Khánh Trần cười:

“Ta nghi ngờ 64 năm trước hoàng tộc Roosevelt đột nhiên yêu cầu tứ đại công tước mỗi năm phải tiến cống một vật cấm kỵ là chuẩn bị cho ngày hôm nay.”

Trong phạm vi mười km, quân cảnh vệ nhanh chóng lục soát từng tòa cao ốc, hòng tìm ra Khánh Trần.

Hơn mười nghìn binh lính tập trung ở ô phố này, mật độ dày đặc trông vô cùng khủng bố, tất cả binh lính mặc bộ giáp khung trợ lực với cơ cấu truyền động, trên cánh tay bọc thép còn được gắn máy phóng lựu đạn.

Khánh Trần mở cửa gỗ của quán cà phê ra, Đại Vũ nói:

“Bên ngoài đông như thế kia, dù ngươi đã thành bán thần thì cũng không thể giết chết nhiều người như thế được, đã thế còn có cứ điểm trên không đang bay trên đầu. Không bằng chờ một lát, còn có 42 phút nữa là có thể triệu hồi tranh bán thần mới rồi, đến lúc đó dùng nhân vật trong tranh mở đường máu.”

“42 phút thì không kịp rồi.”

Khánh Trần cười nói.

“Với tình trạng cơ thể của ngươi bây giờ không thể chiến đấu cường độ cao được!”

Đại Vũ nổi giận.

Khánh Trần:

“Chưa chắc.”

Nói xong hắn đi ra ngoài.

Chân vừa mới bước ra ngoài, chuông báo động trên cứ điểm trên không Phong Bạo đã vang lên, hệ thống tự động phát ra từng mệnh lệnh với tốc độ cực nhanh!

Hơn mười nghìn lính cảnh vệ lập tức quay đầu, pháo điện từ chủ lực của cứ điểm trên không cũng thay đổi quỹ đạo ngắm thẳng vào hắn.

Khánh Trần ngẩng đầu nhìn bầu trời, tàu Quốc Vương đã rời đi từ bao giờ, 72 khẩu pháo chủ lực khủng bố ở phần đáy tàu Phong Bạo tức tốc chĩa vào hắn. Gần đó còn có mấy trăm binh lính đang xông về phía này.

Thời gian như bị dừng lại.

Đại Vũ chỉ biết trơ mắt nhìn Khánh Trần bước vào tầm mắt của quân địch, dù phát hiện ra đây là bẫy của Người Xem Mệnh thì hắn vẫn chẳng mảy may sợ hãi.

Phần đáy cứ điểm trên không sáng ánh lửa, pháo điện từ khai hỏa!

Nhưng ngay khi vừa pháo vừa kích hoạt, Khánh Trần vốn đang ở bên ngoài quán cà phê đột nhiên biến mất!

Một dải ánh sáng màu trắng sáng lạn trải dài mấy trăm mét trên con phố, như thế muốn đi đến tận cùng thế giới!

Chỉ trong nháy mắt, những lính cảnh vệ bị tia sáng nối lại thành một chuỗi thình lình bốc cháy, điện tích khổng lồ bùng phát trên người họ.

Khánh Trần dừng chân và quay đầu nhìn lại, nhìn ánh lửa sau lưng hắn, những binh sĩ kia thậm chí còn không có cơ hội kêu rên, dây thanh, lá phổi, trái tim, bộ não của họ đều đã bị điện tích mãnh liệt và nhiệt độ cực cao phá hủy.

Thiếu niên với khuôn mặt tái nhợt cứ đứng như thế trên phố, bình tĩnh nhìn khung cảnh trước mắt như ở chốn không người.

Hắn như đang đứng trong đầm lầy nở đầy hoa, bên cạnh bông hoa lộng lẫy là vũng lầy nguy hiểm.

Lúc này, mái vòm thép của tàu Phong Bạo trên đỉnh đầu lại di chuyển pháo chủ lực, nhưng nó chưa kịp bắn lượt hai thì Khánh Trần đã lại biến mất.

Thần Thiết!

Ánh sáng trắng rực rỡ kia lại dịch chuyển về phía xa!