Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2882: Hâm Mộ Và Nuối Tiếc




Đại Vũ điều khiển Phục Ma Kim Cương, Thần Nữ Phi Thiên, Khánh Trần, Lý Thúc Đồng đi ra ngoài, tung tất cả át chủ bài ra!

Bảo vệ, giám ngục máy, không ai có thể đánh lại họ.

Ngục giam bí mật nằm dưới lòng đất, khi họ từ tầng thấp nhất xông lên trên cùng, bên ngoài không phải là vùng ngoại ô, mà là ngay trong khu thứ tư sầm uất của thành phố số 7.

Trước cửa người đến người đi.

Zard tò mò:

“Chúng ta đi đâu? Nghĩ cách cứu mẹ ngươi, hay là dứt khoát xông ra khỏi thành phố?”

Đại Vũ do dự.

Thử hỏi trên đời này có bao nhiêu đứa con có thể vứt bỏ mẹ của mình? Đó là người nuôi dưỡng, dạy dỗ ngươi, khi còn bé trời trở lạnh sẽ nhắc nhở ngươi mặc thêm áo ấm, ngươi đi ra ngoài nàng sẽ lo ngươi đói bụng.

Đôi khi nàng yêu ngươi bằng cách ngươi không thích, sẽ lải nhải bên tai ngươi, sẽ vừa ghét bỏ ngươi vừa nhớ nhung ngươi.

Có lúc ngươi sẽ cảm thấy muốn rời xa nàng, nhưng đến khi không còn thấy mặt nữa mới biết thì ra đó mới là tình thân quý giá đó.

Nhưng Đại Vũ biết hắn không có cách nào đi cứu Trần Ngưng Chi, chắc chắn Khôi Lỗi Sư đã chuẩn bị vẹn toàn.

Zard nhìn Đại Vũ:

“Đi cứu nàng đi.”

Đại Vũ

“Hả?”

Zard cúi đầu họ

“Hôi nhỏ vào tiết thanh minh cha mẹ về quê tảo mộ, họ hỏi ta có đi không, ta cảm thấy nhàm chán nên không đi, thậm chí còn cãi nhau với mẹ vì việc này nữa. Sau đó nghe được tin cha mẹ gặp tai nạn giao thông, ta nghĩ, nếu ta không cãi nhau với mẹ thì tốt rồi. Ký ức cuối cùng của nàng về ta thế mà lại là cãi nhau...Mỗi lần nghĩ đến nó là ta lại tự trách.”

Đại Vũ chợt nhận ra, tinh thần của Zard xảy ra vấn đề không phải bởi vì sự ra đi của cha mẹ, mà vì sự tự trách đến mức cực đoan này khiến hắn trở nên bất thường!

Từ đó về sau, Zard dùng thái độ dở dở ương ương để đối mặt với thế giới này, thái độ không nghiêm túc với hết thảy mọi thứ tựa như bộ giáp của hắn.

Zard nói:

“Đôi khi ta rất hâm mộ các ngươi có cha mẹ, nên là đi cứu nàng đi, dù nhìn một cái thôi cũng được, đừng khiến mình tiếc nuối.”

Đại Vũ:

“Cảm ơn.”

Phục Ma Kim Cương và Thần Nữ Phi Thiên bắt đầu lao ra ngoài thành phố số 7, họ chiến đấu với bộ đội cảnh vệ trong thành phố.

Những người bị Khôi Lỗi Sư khống chế trong thành phố số 7 chẳng qua là nhân vật cốt cán của Trần thị, vì thế khi trận chiến bắt đầu, người dân hoảng sợ chạy tứ tán, cả thành phố bỗng rơi vào hỗn loạn.

1 giờ 34 phút sáng, đây là thời điểm náo nhiệt nhất trong thành phố ở thế giới trong, tiếng súng làm đám đông nhộn nhịp kinh hãi và bỏ chạy, xé rách màn đêm.

Trong cơn hỗn loạn, Phục Ma Kim Cương ba đầu sáu tay cầm bốn khẩu súng máy hạng nặng, dây đạn vàng óng treo trên người, thoạt nhìn cực kỳ giống tội phạm.

Dân chúng đang chạy thục mạng trông thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc!

Họ từng nhìn thấy thần Phật trong tranh của Trần thị rồi, mỗi dịp lễ Trần thị đều tổ chức hội thành hoàng, mà trong hội chùa ắt sẽ có thần Phật của Trần thị tiếp nhận sự cung phụng của người dân.

Thế nhưng dân chúng của thành phố số 7 chưa từng thấy thần Phật nào như thế kia!

Lúc này, quân cảnh vệ của thành phố số 7 đang truy kích điên cuồng đám “tội phạm này”, còn Đại Vũ và Zard lặng lẽ trà trộn vào đám đông, nhanh chóng chạy đến trang viên Trần thị.

Hướng mà họ muốn đi hoàn toàn trái ngược với hướng Phục Ma Kim Cương đang lao đi!

Hai người họ đi với tốc độ cực nhanh, dần dần biến thành chạy nhanh trên con phố, Đại Vũ nói:

“Mong là Khôi Lỗi Sư có thể bị những thần Phật kia hấp dẫn sự chú ý, vậy thì lực lượng canh giữ trang viên sẽ ít đi một phần.”

Từ khu thứ tư đi qua tám con đường, Đại Vũ đã nhìn thấy trang viên Trần thị thấp thoáng phía xa.

Hắn nhìn đồng hồ:

“Khoan đã, đợi thêm 8 phút nữa.”

Ngay khi vừa qua 8 phút, trong lúc nhóm thần Phật đầu tiên hãy còn chạy trối chết, Đại Vũ đã lấy Vải Liễm từ trong nhẫn không gian ra, bên trong là 25 cuộn tranh đã khôi phục như cũ!

Hắn lại xé nát chúng!

Ở phía bên kia thành phố, ba Thần Nữ Phi Thiên còn lại đang xuyên qua những tòa cao ốc san sát, họ lao đầu vào hình chiếu 3D khổng lồ trên bầu trời, sóng biển 3D màu xanh lam cuộn trào vỗ lên tòa nhà bên cạnh, va chạm với dài ánh sáng màu tím lộng lẫy của tòa công trình, họ đột nhiên biến mất, tựa như giọt nước tan vào bọt sóng.

Tranh của họa sĩ Trần thị kết nối với ý chí tinh thần của họ, mỗi một bức tranh đều là một tác phẩm độc nhất vô nhị, vì thế khi Đại Vũ tạo ra bức tranh mới, tranh cũ sẽ biến mất.

Vào lúc này, một nhóm máy bay không người lái dày đặc quanh quẩn trong hình ảnh 3D, song đã mất dấu mục tiêu.

Cùng lúc đó, trong nhà của Trần Dư, 12 họa sĩ đang ngồi quanh một chiếc đồng hồ quả lắc cổ.

Họ chăm chú vẽ tranh, bên ngoài có khôi lỗi liên tục chuyển thuốc màu quý hiếm vào trong, đá thanh sơn màu thành phấn xanh lục, chu sa Vân Đỉnh là màu đỏ, bột vàng làm màu vẽ, ngọc Chung Sơn nghiền nát ra màu xanh lam.