Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2881: Hy Sinh Không Uổng Phí




Dường như Khánh Trần không muốn nhiều lời, hắn nói

“Bây giờ ta lo cho Đại Vũ và Zard hơn, vào lúc này chắc hẳn họ đã bắt đầu chuẩn bị xông ra khỏi vòng vây rồi, không biết có thể thoát ra được không nữa.”

Trong ngục giam bí mật của thành phố số 7 ở đại lục phía Đông.

Đại Vũ đang nhắm mắt dưỡng thần, còn Zard rút trường kiếm màu đỏ từ cổ tay mình ra, hát một bài hát cho vật cấm kỵ nghe để hoàn thành điều kiện thu dụng của ngày hôm nay:

“Ngươi là một con vịt nhỏ, í a í a…”

Đại Vũ nói một cách bình tĩnh:

“Ngươi có thể để ta yên lặng một lát không?”

Zard trả lời với giọng dửng dưng

“Nhưng ta phải hoàn thành điều kiện thu dụng hôm nay, ngày nào cũng phải hát.”

Đại Vũ cạn lời, từ khi Khánh Trần đưa trường kiếm màu đỏ cho Zard, Zard giống như đứa bé nhận được món đồ chơi mình thích nhất, nhưng từ đó về sau hắn không còn được yên tĩnh một giây phút nào nữa.

“Sao ngươi biết lắm bài hát thiếu nhi thế?”

Một lát sau Đại Vũ mới hỏi.

Zard hồi tưởng:

“Tiểu Vũ thích nghe, hồi còn ở bệnh viện tâm thần hắn thường xuyên không ngủ được do sợ hãi, cần ta hát nhạc thiếu nhi ru hắn ngủ. Khi ấy Tiểu Vũ cũng đáng yêu hệt như bây giờ, nhưng mỗi lần nghĩ đến hắn đáng yêu như thế là vì cuộc đời của hắn vĩnh viễn dừng lại ở sáu tuổi, ta lại cảm thấy khổ sở.”

Zard trước nay chưa từng nghiêm túc hiếm khi đứng đắn được một lần, hoặc là nói mỗi khi đến thời khắc nguy hiểm nhất, hắn đều ép mình trở lại thành một người bình thường.

Đại Vũ im lặng một lúc lâu:

“May mà Tiểu Vũ có ngươi bên cạnh, vì thế ngươi cực kỳ muốn có trường kiếm màu đỏ này là bởi Tiểu Vũ nhất định sẽ thích nó, đúng không?”

Zard suy nghĩ rồi trả lời:

“Phải.”

Đại Vũ:

“Ngươi thương hại Tiểu Vũ à?”

Đột nhiên Zard nói:

“Không phải ta thương hại Tiểu Vũ mới chơi với hắn, mà là khi chơi với hắn rất vui. Nếu không có Tiểu Vũ, có lẽ ta đã biến thành một kẻ như Trung Vũ từ lâu rồi, trả thù những người thân cướp tài sản của nhà ta, giết sạch họ.”

Ngay sau đó Đãi Vũ mở mắt nhìn về phía trước, trong bóng tối bên ngoài cửa phòng giam bằng thủy tinh, một người trẻ tuổi chậm rãi bước lại gần:

“Ta cảm thấy tò mò đấy, Trần Vũ, lẽ nào ngươi không quý trọng tính mạng của mẹ ngươi ư, nàng đang nằm trong tay ta, mà ngươi vẫn phối hợp với Khánh Trần tính kế ta. Tình cảm mà loài người các ngươi dành cho mẹ đặc biệt lắm mà, chẳng lẽ ngươi không có nhân tính?”

Đại Vũ cười khẩy:

“Ngươi cũng xứng nói với ta về nhân tính à? Ngươi còn chẳng phải người, nói nhân tính gì chứ. Ngươi không có mẹ, đương nhiên không hiểu được sự phẫn nộ của ta, nhưng dù ta muốn cứu nàng thì cũng không thể để sự hy sinh của biết bao người bị uổng phí, không thể phá hủy thắng lợi ngắn ngủi mà họ khó khăn lắm mới giành được.”

Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay Zard bỗng phát ra âm thanh:

“Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, trẻ con có mẹ là của báu, trẻ con không mẹ như cọng cỏ…”

Đại Vũ:

“…”

Khôi Lỗi Sư:

“…”

Thứ này còn có thể dùng để mắng chửi cơ à!

Đại Vũ đứng dậy, đối mặt với Khôi Lỗi Sư qua cửa thủy tinh:

“Thế giới này vĩnh viễn không được về ngươi, ngươi chắc chắn sẽ thua, hành động!”

Hắn lấy từ trong nhẫn không gian ra từng túi vũ yến, những con vũ yến bằng giấy trắng tinh va mạnh lên cửa thủy tinh đặc chế như những viên đạn.

Trước sự va chạm của vũ yến, cửa giam bằng thủy tinh dù là cao thủ cấp A cũng khó có thể phá hủy vậy mà lại bị nứt rạn như mạng nhện!

Những con vũ yến đâm vào cùng một chỗ, cho đến khi cơ thể chúng vỡ vụn, rơi lả tả xuống đất.

Khôi Lỗi Sư nhìn vết rạn lan rộng ra, song chẳng hề hoảng loạn, hắn cười khẽ:

“Bảy thành đô ở Đông Nam này đều là của ta, ngươi cho rằng mình có thể thoát ra khỏi đây được ư?”

“Chưa thử thì sao biết được?”

Đại Vũ đanh giọng đáp lại.

Dứt lời, cửa thủy tinh cuối cùng cũng nát tan trước sự va chạm liên tục không ngừng, hơn sáu trăm con vũ yến còn lại nối đuôi nhau bay ra khỏi lỗ hổng, xuyên thủng Khôi Lỗi Sư đứng bên ngoài.

Nhưng đến lúc này Khôi Lỗi Sư vẫn treo nụ cười trên mặt:

“Hy vọng ngươi có thể hiểu được cái gì đang chờ ngươi phía trước, ngươi khiến mẹ ngươi phải trả giá đắt tương đương những gì ngươi làm. Nếu ngươi không thể hợp tác với ta, bây giờ ta cảm thấy hứng thú với vật cấm kỵ có thể khôi phục tranh vẽ lại như cũ trong tay ngươi đấy. Ta thăm dò bên Bắc Mỹ, vật cấm kỵ ấy tên là Vải Liễm của Thánh đúng không?”

Nói xong, Khôi Lỗi Sư ngã ra sau, không còn động tĩnh gì nữa.

Vũ yến bay đến cuối hành lang của ngục giam bí mật, đâm vào công tắc của phòng giam, tiếng động cơ thủy lực vang lên, cửa ngục giam mở ra.

Đại Vũ không vội vàng ra ngoài, hắn xé một lúc toàn bộ 25 bức tranh của mình, lấy Vải Liệm gói lại rồi cất vào trong nhẫn không gian.

“Đi thôi, Zard.”