Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2883: Bám Dai Như Ma Quỷ




Đồng hồ quả lắc cao 2 mét, từng là một trong những vật cấm kỵ quan trọng nhất của Trần Dư, không có điều kiện thu dụng, chẳng qua là vì nó tỏa ra “vầng sáng” tiêu cực trong phạm vi 10 mét.

Trong vòng 10 mét, tốc độ của thời gian nhanh gấp 10 lần bên ngoài, người bình thường lại gần sẽ nhanh chóng già yếu, ngay cả Trần Dư cũng không thường xuyên sử dụng.

Nhưng đối với Khôi Lỗi Sư, sau khi Trần Dư rời đi, đây là vật cấm kỵ phù hợp với hắn nhất.

Về phần khôi lỗi có bị giảm tuổi thọ không thì không phải việc hắn cần lo.

Ngay khi máy bay không người lái mất đi mục tiêu, 12 họa sĩ Trần thị đồng loạt dừng bút vẽ, tất cả họ nhìn về một hướng khác, nở nụ cười và đồng thanh:

“Muốn dùng kế điệu hổ ly sơn, đục nước béo cò? Xem ra vẫn không chịu từ bỏ à. Con người luôn bị tình thân, tình yêu vô dụng liên lụy, cho dù người thông minh cũng sẽ lựa chọn sai lầm.”

Ngay tức khắc một họa sĩ đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài, khôi lỗi cố ý chờ ngoài cửa lái xe, trong xe là tất cả tranh cuộn của họa sĩ này.

Tranh của hắn thậm chí phải dùng hẳn một chiếc xe để chứa!

Các họa sĩ còn lại tiếp tục cúi đầu vẽ tranh, không hề bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng.

Dường như bất kể kẻ địch của Khôi Lỗi Sư tối nay là ai, chỉ cần một họa sĩ ấy là đủ rồi.

Trong bóng đêm, bên ngoài trang viên Trần thị, Đại Vũ điều khiển 25 nhân vật trong tránh đánh lén trang viên, nhưng lại bất ngờ phát hiện đội cảnh vệ ở đây đã bị điều đi từ bao giờ!

Trang viên Trần thị trông hết sức trống trải giữa màn đêm, giống như bước vào một ngôi nhà ma.

Đại Vũ giật mình:

“Tại sao lại không có binh lính canh giữ?”

“Không cần rối rắm mấy việc này nữa, dù ngươi lo nghĩ đến mấy thì chung quy cũng phải xông vào.”

Zard nói.

Hai người đi thẳng vào trong trang viên, đại quản gia phục vụ cho Trần thị 36 năm đứng ở ven đường, mỉm cười nhìn Đại Vũ và Zard:

“Thiếu gia, chào buổi tối, hoan nghênh về nhà.”

Đại Vũ cười khẩy:

“Người đã bị luyện chế thành khôi lỗi còn ở đây giả vờ giả vịt à?”

Đại quản gia cười:

“Hai vị thật sự muốn đối đầu với ta ư? Quả thực khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.”

Đại quản gia không định ra tay, Đại Vũ cũng không muốn giết cái người đã chăm sóc hắn từ nhỏ này, hắn tiếp tục đi vào bên trong, tìm kiếm mẹ của mình.

Khi Đại Vũ và Zard xông vào trong, đại quản gia đứng một mình trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người.

Hắn giống như NPC trong trò chơi, yên lặng nhìn hết thảy.

Hết sức kỳ dị.

Suốt dọc đường, Đại Vũ gặp hơn ba mươi gương mặt quen thuộc, thị nữ, đầu bếp, người làm vườn, lính gác.

Họ đứng bên đường và nở nụ cười quái dị, tất cả họ đều chỉ lặp lại một câu:

“Hai vị thật sự muốn đối đầu với ta ư? Quả thực khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.”

Zard sởn tóc gáy:

“Tên này bám dai thế, hệt như ma quỷ ấy, rốt cuộc hắn muốn làm gì?”

“Mặc kệ hắn, tìm được mẹ của ta rồi đi ngay!”

Đại Vũ nói.

Khánh Trần có ống tiêm, bởi vì nó là vật cấm kỵ quan trọng nhất để đối kháng với Khôi Lỗi Sư nên không thể đưa cho Đại Vũ, mà phải cất giữ ở nơi an toàn nhất.

Vì vậy việc Đại Vũ phải làm là dù Trần Ngưng Chi đã trở thành khôi lỗi chưa thì chỉ cần hắn có thể cưỡng chế đưa mẹ đi là còn có cơ hội cứu nàng.

Đi vào biệt thự trong trang viên, Đại Vũ dùng vũ yến dò đường thì phát hiện cả tòa biệt thự không có một bóng người, chỉ có mình gia chủ Trần thị cưỡng chế Trần Ngưng Chi đứng mỉm cười trong biệt thự.

Tình cảm của Đại Vũ dành cho người ông này không đậm sâu, đối phương toàn tâm toàn ý muốn đoạt quyền với Trần Dư, không hề quan tâm đến tình thân.

Nhưng mẹ hắn thì khác, khi người khác tranh quyền đoạt lợi, Trần Ngưng Chi đã rời khỏi thành phố số 7 với Đại Vũ khi ấy hãy còn nhỏ, đi rất nhiều nơi, thấy rất nhiều núi cao sông rộng, nhận biết rất nhiều động vật quý hiếm.

Mùa hạ bắt ve sầu, đông đến đắp người tuyết, xuân sang chơi diều, trời thu hái trái cây.

Hồi bé Đại Vũ vô cùng hạnh phúc.

Không giống những con người giãy giụa đau khổ trong chốn nhà cao cửa rộng, hắn trải qua một cuộc đời phong phú và tự do.

Thế nên khi hắn phải lựa chọn, cuối cùng hắn quyết định trở lại trang viên Trần thị để mà chó cùng rứt giậu.

Đại Vũ biết quyết định này là sai lầm, nhưng trên đời này chưa chắc đã cần một người luôn đưa ra những quyết định chính xác.

Gia chủ Trần thị, giờ đã là một khôi lỗi, cười nói:

“Ngươi muốn mang mẹ của ngươi đi à? Không bằng chúng ta giao dịch với nhau lần nữa, ngươi giết tên Zard bên cạnh, ta sẽ trả mẹ lại cho ngươi.”

“Trò này vui lắm à?”

Giọng điệu của Đại Vũ hết sức lạnh lùng:

“Có lẽ ta hiểu rồi, bởi vì ngươi không phải con người thật sự, không có nhân tính, cho nên ngươi muốn thấy loài người cũng không có nhân tính giống như ngươi, đúng không?”