“Lão Thất nhà chúng ta là một đứa trẻ xấu xa, chính hắn lén lút thành siêu phàm giả, sau đó trở về chơi ném tuyết với chúng ta.”
Lý Vân Mộ hung hăng hít một hơi thuốc, rồi phả làn khói màu trắng mỏng manh vào trong ánh trăng:
“Lúc đó chúng ta bị lão đánh đến thảm, Lão Thất nặn nắm tuyết vô cùng chắc chắn, đánh vào hốc mắt sẽ thành một con mắt gấu trúc ngay. Lúc đó đại ca lập tức ôm lấy Lão Thất từ sau lưng, kêu khàn cả giọng bảo chúng ta chạy nhanh, làm cho giống như là phải hy sinh vậy...Tuyệt lắm.”
Cả người Tiểu Chu đều ngây ngốc, đại ca ngài không phải là gia chủ sao, Lão Thất nhà ngài không phải là bán thần Lý Thúc Đồng sao, đây là những chuyện ta có thể nghe sao?
Lý Vân Mộ tiếp tục nói:
“Đại ca nhà ta vẫn luôn là quân tử, tất cả mọi người đều phục hắn. Có rất nhiều người giả vờ ra dáng quân tử, nhưng đại ca ta không phải, từ trước đến giờ hắn chưa từng tranh giành lợi ích với ai cả, cũng chưa từng ganh ghét bất kỳ ai, người ngoài đều nói Lý thị đấu đá nội bộ ta đều nở nụ cười, các huynh đệ tỷ muội hễ có một người nói với hắn “Đại ca, ta muốn làm gia chủ”, hắn đều có thể nhường.”
“Bốn tháng trước, hắn đột nhiên nói với các huynh đệ tỷ muội là hắn muốn trở thành gia chủ, để cho các huynh đệ tỷ muội không tranh giành nữa. Khi đó ta còn buồn bực, đại ca ta từ lúc nào lại thông suốt rồi? Bây giờ ngẫm lại, có lẽ lúc đó hắn đã chuẩn bị xong tất cả rồi.”
Tiểu Chu nghe Lý Vân Mộ nói năng lung tung, hoàn toàn không biết hắn đang nói cái gì.
Hơn nữa, bây giờ tất cả mọi người đều biết Lý Vân Thọ phản bội đầu hàng địch rồi, tại sao Lý Vân Mộ đột nhiên nhớ tới vị gia chủ kia?
Còn nữa, tia sáng xa xa kia là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Đã thấy Lý Vân Mộ nghiền nát tàn thuốc, lại liếc mắt nhìn chằm chằm ánh sáng đang tắt dần ở xa xa:
“Qua cầu!”
Lúc này, Lý Vân Mộ không phái lính thăm dò đường nữa, hắn làm tư lệnh tiền tuyến Lý thị nhưng lại tự mình đi ở phía trước, vượt qua cây cầu tàn tạ kia. Lúc đi qua cầu, Tiểu Chu bỗng nhiên phát hiện cây cầu này lại có dấu vết “cổ xưa”, rõ ràng được làm bằng cốt thép vô cùng chắc chắn, mặt ngoài lại giống như bị axit xói mòn, dường như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.
Tiểu Chu ở phía sau nói:
“Tư lệnh, lỡ như phía trước có Khánh thị mai phục thì làm sao bây giờ, ngài lui về phía sau một chút, chúng ta phái lính trinh sát qua cầu xem thử tình hình trước đi.”
Lý Vân Mộ lắc đầu:
“Không cần.”
Tiểu Chu choáng váng:
“Ngài đang không tuân theo quy tắc tác chiến rồi đó, đâu có lúc nào qua cầu mà không phái lính trinh sát đi trước chứ?”
Tuy nhiên, trong khi nói chuyện, họ đã vượt qua cây cầu ngắn này.
Lý Vân Mộ đứng ở đầu cầu, bỗng nhiên cao giọng nói với ngọn núi màu đen trước mặt:
“Tổng tư lệnh tiền tuyến của Tập đoàn quân Lý thị - Lý Vân Mộ ở đây, quân đội tiếp ứng đâu?”
Một lúc sau, ngọn núi sáng lên ánh đèn, đã thấy Khánh Vũ từ dưới chân núi đi tới và bắt tay với Lý Vân Mộ:
“Đã lâu không gặp, qua cầu đi.”
Cả người Tiểu Chu lại choáng váng, họ không phải tới đánh Khánh thị sao? Chuyện này sao giống như lâu ngày hội ngộ thế.
Lý Vân Mộ nói với Tiểu Chu:
“Truyền đạt mệnh lệnh của ta, gia chủ Lý thị - Lý Vân Thọ đã tử quốc trong trận chiến ở thành phố số 18, Lý thị đã tiêu diệt hết hạm đội không quân của Hắc Thủy Thành lục địa phía Tây. Bây giờ, Lý Trường Thanh lập tức tiếp nhận chức vị gia chủ Lý thị, Tập đoàn quân Lý thị đã liên minh với Khánh thị, chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu với quân xâm lược...chiến đấu đến khi còn một binh lính cuối cùng.”
Tiểu Chu:
“???”
Mệnh lệnh vừa truyền ra ngoài, quân đội ẩn nấp trong bóng tối ở trên núi truyền đến tiếng kinh ngạc và thảo luận rất sôi nổi.
Quân đội lại xuất phát lần nữa, quân đội Lý thị hùng hồn vượt qua cây cầu ngắn, tiếp tục tiến về phía Tây Nam.
Những binh lính của quân đội Khánh thị đứng hai bên đường, họ đưa từng phần bánh quy nén và nước khoáng cho những người lính và dân tị nạn:
“Vất vả rồi. Ở đây chỉ có bánh quy nén, đi thêm 80 km nữa là có thể ăn cơm nóng rồi.”
Lý thị và Khánh thị cuối cùng cũng gặp mặt, chuẩn bị nghênh đón trận chiến cuối cùng.
…
Lục địa phía Tây, đại lộ Victor số 78.
Khánh Trần yên lặng ngồi trên ghế sô pha, không làm gì cả mà chỉ chờ đợi tin tức.
Lúc này, trong phòng khách có cánh cửa bóng tối mở ra, Khánh Kỵ với sắc mặt mệt mỏi từ bên trong đi ra.
Khánh Trần ngẩng đầu nhìn hắn:
“Kết thúc rồi à?”
Khánh Kỵ gật đầu:
“Kết thúc rồi.”
Trước khi Khánh Trần đến lục địa phía Tây lần nữa, mới biết được số phận của Lý Vân Thọ.
Hắn hồi tưởng lại, lúc trước hắn ở trang viên Long Hồ khúc lưng chừng núi, hình như Lý Vân Thọ cũng chỉ nói một câu thật lòng:
“Nếu Lý thị vứt bỏ cơ nghiệp của mình và cùng với Hội Phụ Huynh lui về Tây Nam, liệu có thể bị xa lánh không?”
Lý Vân Thọ nói chỉ là đùa giỡn.
Nhưng thường thì câu nói chân thật nhất đều giấu trong trò đùa.