Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2810: Trâu Bò




Khi đó Lý Vân Thọ cũng không có lo lắng cho mình, mà lại lo lắng cho các tướng sĩ Quý thị đến Tây Nam, liệu họ có thể bị xa lánh hay không.

Đợi đến khi Khánh Trần đi rồi, Lý Vân Mộ cũng đến trang viên ở sườn núi, ở sau lưng Lý Vân Thọ gọi một tiếng đại ca.

Lúc đó Lý Vân Thọ nói, bắt đầu đi, chúng ta không có thời gian chần chừ nữa.

Tất cả đều được định sẵn trong số phận, một số người cẩn thận duy trì “Chuyến tàu định mệnh” này và lái đến đích đã định của nó.

Khánh Trần bỗng nhiên nhìn về phía Khánh Kỵ nói:

“Chúng ta nhất định sẽ thắng đúng không.”

Khánh Kỵ không trả lời.

Khánh Trần nói:

“Vận mệnh có thể khiến Lý Vân Thọ dùng mạng sống của mình để duy trì thì nhất định phải đi tới thắng lợi, nếu không hắn sẽ không thể nhắm mắt xuôi tay được. Nhưng đến bây giờ ta vẫn không biết nên làm thế nào để giành chiến thắng.”

Nói xong, hắn ho khan kịch liệt, còn ho ra máu tươi ở trong lòng bàn tay.

Khánh Kỵ bình tĩnh nói:

“Thật ra để cho ngươi đoán được tác dụng của bàn cờ thiên địa trong tay lão gia tử đã rất không tốt rồi. Cho nên không cần đoán mò, cứ làm những gì ngươi muốn làm. Thành phố số 18 đã bị phá hủy rồi, phải lựa chọn những nơi khác đi đường vòng để xây dựng căn cứ tiến lên lục địa phía Tây, nhưng thời gian còn lại cho chúng ta không còn nhiều lắm.”

“Hiểu rồi.”

Khánh Trần gật đầu:

“Đã đến thời gian ước định, mở Ám Ảnh Chi Môn đi.”

Giờ phút này, Tiểu Tam đang ngồi trong bóng tối trong ngõ nhỏ ở thành phố số 23.

Tàu vận chuyển lục địa phía Tây đã vận chuyển thành công ba hai tập đoàn quân lục địa đến phương Bắc, họ phong tỏa ba thành phố, tiến hành càn quét tất cả các tòa cao ốc, chỉ cần nhìn thấy người sẽ kéo đi để xăm hình lên mặt.

Tiểu Tam không muốn xăm hình, chỉ có thể rời khỏi tòa cao ốc mình đang ẩn thân, lợi dụng thực lực siêu phàm giả cấp B để không ngừng ẩn nấp.

Hắn nhìn thoáng qua thời gian trên cánh tay, còn 45 phút nữa sẽ trở về, đã đến thời gian ước định.

Hắn đến muộn rồi.

Không còn cách nào khác, trên đường đi tới ước định mở Ám Ảnh Chi Môn có rất nhiều cửa ải, ngăn cản tốc độ tiến lên của hắn.

Tiểu Tam xuyên qua bóng đêm, bỗng nhiên có một chiếc máy bay khinh khí cầu cấp B của hạm đội Phong Bạo bay qua đỉnh đầu.

Máy bay khinh khí cầu phát hiện dấu vết sinh mạng của hắn, lập tức mở cửa khoang dưới đáy khinh khí cầu và thả hai chiếc robot chiến tranh ra, dùng cả máy bay không người lái để đuổi theo Tiểu Tam xuyên qua con hẻm tối tăm.

Đã thấy hai người máy chiến tranh vượt qua khoảng cách mấy chục mét, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Vì chúng nó rơi xuống mà những con đường đều xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.

Một lúc sau, người máy chiến tranh sải bước đuổi theo trong con hẻm, cứ thế tập trung vào mục tiêu là Tiểu Tam.

Trong mắt chúng, bức xạ hồng ngoại phát ra trên người Tiểu Tam giống như mặt trời trên bầu trời đêm, cho dù cách bức tường cũng có thể dễ dàng truy lùng.

Máy bay khinh khí cầu trên bầu trời cũng ý thức được đây là một con cá lớn, ít nhất cũng là cấp B, nói không chừng chính là thành viên chủ chốt của Hội Phụ Huynh ở phương Bắc!

Trận truy đuổi này không ngừng kéo dài, Tiểu Tam hùng hùng hổ hổ đuổi theo một đại quốc tử, nhưng mặc kệ hắn cố gắng thế nào cũng không thể cắt đuôi được truy binh phía sau.

Hơn nữa, thậm chí còn có máy bay khinh khí cầu khác nhận được thông báo, cùng nhau vây kín lại đây, đúng là trực tiếp ngăn cản đường đi tới địa điểm ước định của hắn!

Chỉ trong 3 phút phát hiện ra hắn, những binh lính của Phong Bạo Thành lập tức tạo ra một tấm lưới chặt chẽ, hiệu suất cao gấp mấy lần so với Jindai và Kashima.

“CMN, không xong rồi.”

Tiểu Tam mắng:

“Binh lính lục địa phía Tây rất trâu bò đó.”

Hắn lấy từ trong túi ra một pho tượng nữ hoàng kiến đỏ, chuẩn bị triệu hồi Tiểu Kim đến cá chết lưới rách, kết quả khi vượt qua một đầu hẻm, Khánh Kỵ bỗng nhiên xuất hiện, kéo hắn vào trong Ám Ảnh Chi Môn, người máy chiến tranh trên đường phố dừng lại, máy bay khinh khí cầu trên bầu trời cũng đã mất mục tiêu của họ.

Có người đã trốn thoát ngay dưới tầm mắt của họ.

“Chào mừng đến với số 78 đại lộ Victor.”

Tiểu Tam hoảng hồn đánh giá số 78 đại lộ Victor, ánh sáng chiếu từ ngoài cửa sổ lên tấm thảm, trong nháy mắt hắn đã xuyên từ nửa đêm đến ban ngày rồi. Nếu chậm thêm 10 giây nữa, hỏa lực của người máy chiến tranh có thể nhấn chìm hắn trong con con hẻm nhỏ tối tăm đó.

Lúc Tiểu Tam nhìn xung quanh rồi lại nhìn Khánh Trần, ngạc nhiên nói:

“Ông chủ, ta còn tưởng bản thân sẽ không thể gặp được ngài nữa. Tôi nghe nói có một tập đoàn quân của Phong Bạo thành còn lợi hại hơn cả Jindai và Kashima rất nhiều, lúc trước bộ đội Vệ Thành của Kashima muốn vây hãm ta, trừ phi điều động một đoàn quân cũng phải mất nửa giờ, nếu không sẽ không đuổi kịp. Lần này, Phong Bạo thành chỉ mới mất 3 phút truy đuổi, ta đã không còn đường nào để đi rồi.”