Khánh Chuẩn tựa vào tường, cười nói:
“Nhìn thấy chuyện gì không thể tưởng tượng nổi à?”
Lý Vân Thọ suy nghĩ, rồi hỏi ngược lại:
“Ngươi đã xem chưa?”
“Chưa, lão gia tử không cho xem.”
Lý Vân Thọ lại im lặng.
Ngay sau đó, Lý Tu Duệ mở cửa ra, loạng choạng đi tới nói với Khánh Chuẩn:
“Xong rồi, đưa bọn ta về đi.”
Khánh Tầm đứng trong bóng tối trong nhà gỗ, yên lặng nhìn họ.
Lý Vân Thọ đỡ người cha say khướt của mình, bỗng quay người lại hỏi:
“Nhất định phải làm như thế sao?”
Khánh Tầm nói một cách bình tĩnh:
“Tự ngươi lựa chọn.”
Lý Tu Duệ trong cơn say như cảm giác được điều gì:
“Cần phải là hắn ư?”
“Ngươi đổi đứa con khác làm gia chủ cũng được.”
Khánh Tầm nói.
Lý Tu Duệ sửng sốt, đột nhiên Lý Vân Thọ cười nói:
“Vậy để ta làm, mấy đứa em đều còn nhỏ quá.”
Câu này làm Khánh Chuẩn nhìn Lý Vân Thọ thêm vài lần.
Hắn mở ám ảnh chi môn ra, đưa cha con Lý thị về thành phố số 18.
Lý Vân Thọ đỡ cha mình về Bão Phác lâu, Lý Tu Duệ:
“Ngươi có thể coi những lời hắn nói tối nay như đánh rắm. Năm xưa ông của ngươi bảo ta làm gia chủ, nói rằng gia chủ phải gánh vác trách nhiệm lớn lao, không phải ta thì không được. Sau này, cuối cùng ta nghĩ, không phải ta thì không được cái quái gì chứ, lừa gạt ta thôi...Vân Thọ, thật ra ngươi có thể lựa chọn con đường của mình.”
Lý Vân Thọ cười:
“Không cần phiền lòng, cha à, ta rất hài lòng với kết cục của mình.”
…
“Uy lực của Bạo Quân vượt quá sức tưởng tượng của con người, giống như một thiên thạch va chạm với Trái Đất sẽ để lại một vết sẹo không thể tiêu tan trên bề mặt Trái Đất.”
Làn sóng trùng kích cực lớn cuốn theo khói bụi cao tới vài trăm mét cuồn cuộn ra ngoài, tất cả mọi thứ ở thành phố số 18 đều biến thành mù mịt.
Từng tòa cao ốc sụp đổ, tường thành cũng sụp đổ trong nháy mắt.
Cách đó 600 km, cư dân ở thành phố số 10 đều có thể nhìn thấy tia chớp đột ngột bùng nổ trong bóng đêm.
Ngay sau đó, sóng khí chấn động tất cả kiến trúc thủy tinh bên cạnh thành phố, có người đi tới bên cửa sổ quan sát lại chợt bị sóng khí kia hất tung ở trong nhà.
Đây là vũ khí cuối cùng cực kỳ khủng bố, nếu như không có nhóm người Khánh Trần đi phá hủy căn cứ quân sự TOP đế quốc, có thể một ngày nào đó vũ khí như vậy cũng sẽ rơi vào đỉnh đầu của lục địa phía Đông.
Song tử tinh Liên Bang từng thịnh vượng nhất đã biến mất sau một đêm.
Liên tiếp, pháo đài trên không tàu Hắc Thủy đã bị phá hủy hoàn toàn sau vụ nổ hạt nhân, cũng rơi vào trung tâm vụ nổ và bị nhiệt độ cực cao làm biến mất hoàn toàn.
Hạm đội của Hắc Thủy thành với tư cách là người tiên phong của Vương quốc Roosevelt, cũng đã biến mất cùng với thành phố đó.
Vương quốc Roosevelt không giao thiệp nhiều với lục địa phía Đông, họ vừa gặp mặt đã đầu hàng Jindai, Kashima, còn có Trần thị bị khôi lỗi sư phản khách vi chủ.
Sau đó, ngay cả Lý thị cũng quy hàng rồi, cũng giống như Jindai và Kashima vậy.
Vương quốc Roosevelt muốn thu phục lục địa phía Đông cũng không còn khó khăn như thể, họ chỉ là cảnh giác quan sát không cho Khánh Trần thời gian trưởng thành, lại không ngờ Lý thị thật sự hung ác như vậy, làm cho họ hiểu được quyết tâm chống quân xâm lược của lục địa phía Đông.
Nhưng mà, cũng chính vào lúc này, trên mạng vẫn tiếp tục đưa ra những lời mắng chửi Lý thị, họ thậm chí còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tại thời điểm này.
Quân đội Lý thị vẫn đang tranh thủ thời gian viện trợ cho phía nam, 19 cây cầu Tây Nam đều bị Khánh thị phá hủy, nhưng trên thực tế vẫn còn một cây cầu bị bỏ hoang, thật ra là bị người ta quên lãng, cũng không xuất hiện trên bản đồ.
Quân đội Lý thị dẫn theo một số lượng lớn cư dân thành phố 18 trèo đèo lội suối, cuối cùng vào lúc 11 giờ đêm, quân đội tiên phong đã nhìn thấy bóng dáng của cây cầu trên núi.
Tư lệnh tiền tuyến Lý Vân Mộ đang ở trên đường núi, quay đầu nhìn về phía sau mấy trăm km bầu trời sáng như ban ngày, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sĩ quan phụ tá đứng bên cạnh không hiểu chân tướng nên nhìn về phía hắn nói:
“Cấp trên, liên tục hai ngày hành quân cấp tốc rồi, đội ngũ cũng đã hơi mệt, ngài có muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát không.”
Lý Vân Mộ kinh ngạc nhìn về phương xa, hắn châm một điếu thuốc, giống như bỗng nhiên rơi vào hồi tưởng chuyện cũ:
“Tiểu Chu, ngươi có ca ca hay tỷ tỷ không?”
Sĩ quan phụ tá Tiểu Chu hơi sửng sốt:
“Thưa ngài, ta là con một.”
Lý Vân Mộ đã 41 tuổi mỉm cười nói:
“Vậy thì thật đáng tiếc.”
“Cấp trên, tại sao ngài lại nói vậy.”
Tiểu Chu tự hỏi.
Lý Vân Mộ vừa cười vừa nói:
“Ta có một đại ca, khi còn bé, cha ta đã dẫn chúng ta đến Long Hồ chơi ném tuyết, hắn rất ngốc nghếch, tất cả mọi người đều cầm nắm tuyết ném vào người hắn, nhưng hắn lại cười ngây ngô không đánh trả, còn bị chúng ta dùng nắm tuyết đánh vào mặt cũng chưa từng tức giận.”