Nhưng đột nhiên, một người đứng dậy, rút khẩu súng lục bên hông ra:
“Lý Vân Thọ, ngươi phản bội gia tộc, phản bội quốc gia, ta…”
Hắn chưa kịp nói xong thì Lý Thúc đã đi đến sau lưng hắn, đè họng súng xuống.
Pằng, viên đạn xuyên thủng mặt bàn.
Tiếng súng vang lên trong trang viên Bán Sơn, điều này có nghĩa là Lý thị đã triệt để lục đục nội bộ.
Lý Thúc ấn đầu tướng quấn đó lên bàn, rồi đanh giọng nói với lính vệ thành ngoài cửa:
“Mang đi, nhốt vào ngục giam số 18.”
Tức khắc, bầu không khí trong Lý thị thay đổi, trở nên vô cùng quái lạ.
Lý Vân Thọ mệt mỏi xua tay:
“Đi làm việc của mình đi.”
Các tướng quân rời đi, để lại một mình Lý Vân Thọ đứng cạnh cửa sổ, yên lặng nhìn Bão Phác lâu cách đó không xa.
Vài cọng cỏ dại mọc lên từ kẽ hở của mái ngói màu xám, tòa lầu không còn sạch sẽ như xưa, ngay cả cũng lười biếng hơn nhiều.
Chỉ có Vô Tâm Đồng Linh buộc dây đỏ vẫn yên lặng treo trên mái hiên.
Lý Vân Thọ nhớ mang máng, khi vị Kỵ Sĩ nọ tặng Vô Tâm Đồng Linh cho nhà họ Lý, cha hắn Lý Tu Duệ tự mình bắc thang, leo lên nóc nhà, buộc chiếc chuông lên đó.
Hiện giờ, mọi thứ thay đổi rồi.
Đột nhiên, một giọng nói bỗng vang lên trong phòng họp vốn không một bóng người sau lưng Lý Vân Thọ:
“Hối hận à?”
Lý Vân Thọ không quay đầu lại, hắn chỉ nhìn chằm chằm Bão Phác lâu ngoài cửa sổ, nói:
“Suốt mấy tháng qua, ta từng tự hỏi bản thân câu hỏi này vô số lần, nhưng vẫn không ra đáp án.”
“Bây giờ muốn thay đổi quyết định vẫn còn kịp.”
“Không được.”
Lý Vân Thọ sờ hình xăm trên trán:
“Ta rất hài lòng với kết cục của mình.”
Một tiếng sau, bộ đội Lý thị lái xe vào thành phố số 18 và thành phố số 10, việc đầu tiên bọn họ làm là trưng binh.
Nhóm đầu tiên bị trưng binh là cựu binh sắp xuất ngũ một lần nữa bị gọi về, phân phát vũ khí, sắp xếp lại biên chế bộ đội, tiến hành tập huấn ngắn hạn.
Nhóm thứ hai là cưỡng ép trưng binh, Lý thị bắt đầu mang tất cả thanh niên nam nữ vừa tròn 16 tuổi đi sung quân, nhưng nhiệm vụ của những người này không phải là chiến đấu, mà bọn họ phụ trách những công việc nặng nhọc như sửa cầu, trải đường, chở đá.
Thậm chí có vài người chăm con cũng bị cưỡng chế nhập ngũ, ban ngày làm việc cũng chỉ có thể bồng con trên lưng hoặc dắt tay tụi nhỏ.
Khánh thị cho nổ 19 cây cầu, 7 đường quốc lộ đi đến Tây Nam, thậm chí còn cho nổ cả ngọn núi để chôn vùi đường sá.
Đến khi Lý thị muốn điều động máy móc xây dựng dân dụng thì phát hiện Mật Điệp Ti của Khánh thị hành động nhanh hơn, bí mật hơn, các mật điệp, diêu chuẩn ẩn nấp trên địa bàn Lý thị đã phá hủy toàn bộ máy móc trước một bước rồi.
Lý thị tìm không ra nhiều máy móc xây dựng như thế ngay được, đại lục phía Tây chê bọn họ quá chậm chạp, thế là bộ đội Lý thị lùa dân chúng đi, dùng nhân lực bù vào chỗ trống.
Việc thứ hai, Lý Thúc bắt đầu dẫn đội quân bảo vệ thành phố trấn áp những tiếng nói phản đối trong quân đội, đích thân bắt những binh lính, sĩ quan không tuân theo gia tộc vào ngục giam mới xây lại của thành phố số 18 và trông giữ nghiêm ngặt.
Chiến tranh toàn diện chưa chính thức nổ ra ở Trung Nguyên, mà nơi đây đã trở thành địa ngục trần gian.
Thành phố vốn dĩ vô cùng náo nhiệt đã trống không hơn phân nửa chỉ sau vài ngày. Vài công trình kiến trúc mang tính biểu tượng bị dỡ bỏ. Cảng hàng không được dọn dẹp, dành ra một khoảng đất trống.
Cả thành phố bị cải tạo cấp tốc thành một tòa cứ điểm chiến tranh, một căn cứ tiền phương.
Ngày thứ bảy sau khi xuyên không, bầu trời của thành phố số 18 bỗng bị bao phủ bởi một đám mây đen.
Người dân còn ở lại trong thành phố ngẩng đầu lên, thấy được một cứ điểm trên không đang chậm rãi hạ xuống với tư thái của kẻ chinh phục, kèm theo đó là hơn trăm chiếc khí cầu máy, phong tỏa thành phố toàn diện.
…
Khí cầu máy của Hắc Thủy Thành phân tán ở mọi ngóc ngách của thành phố, lơ lửng trên đỉnh đầu mỗi một tòa nhà cao ốc.
Như bầy cá mập ăn thịt người tuần tra trên bầu trời.
Những cư dân già yếu còn thừa lại trong thành phố chứng kiến cảnh này thì đều nhao nhao trốn về nhà.
Cũng có người đi thang máy lên sân thượng, đứng mở rìa sân thượng chửi ầm lên với khí cầu máy.
Trên đỉnh một tòa cao ốc của khu thứ chín, một ông cụ còng lưng, tay chống gậy đứng trên sân thượng và mắng to:
“Cút về đại lục của các ngươi đi!”
Nhưng ông cụ vừa nói xong thì họng súng máy dưới khí cầu máy bỗng nhằm vào ông mà bắn, máu văng tung tóe.
Trong khí cầu máy, tiếng cười ồ vang lên.
Trên mặt đất, có người giơ tấm biển kháng nghị với khí cầu máy trên bầu trời, kết quả là khí cầu máy lại nổ súng, chỉ để lại một cái xác trên đường phố.
Trong lịch sử chiến tranh của vương quốc Roosevelt, hồi trước khi đại lục phía Tây còn chưa bị bao phủ với khu rừng cấm kỵ, nền văn minh nhân loại hãy còn dừng bước ở thời kỳ hoang vu, việc giết hại dân chúng trong thành phố đã là chuyện hết sức bình thường