Về sau xuất hiện chế độ nô lệ, đối phương mới bắt đầu quý trọng dân số, hành vi tàn sát hàng loạt ấy từ từ giảm bớt.
Hiện nay, họ đến vùng lãnh thổ hoàn toàn mới, nhìn những người châu Á trong thành phố số 18 la ó với mình, họ không hề rủ lòng xót thương.
Lúc này, hai chiếc khí cầu máy bay xuống từ cứ điểm trên không tàu Hắc Thủy, đến trang viên Bán Sơn của Lý thị, hạ cánh trước Bão Phác lâu.
Cửa khoang mở ra, binh lính người da trắng nhai kẹo cao su bước xuống cầu thang, lúc xuống đến nơi, họ nhổ kẹo cao su lên mặt đất một cách tùy tiện, rồi hỏi với điệu bộ khệnh khạng:
“Lý Vân Thọ đau?”
Vô Tâm Đồng Linh trên Bão Phác lâu kêu vang leng keng, dồn dập và chói tai.
Binh lính người da trắng cau mày:
“Cái gì đấy, lấy nó xuống cho ta.”
Lý Vân Thọ bước ra từ Bão Phác lâu:
“Ta ở đây.”
Một người châu Á đi từ trên khí cầu máy của Hắc Thủy Thành xuống, đây là phiên dịch viên do vương quốc Roosevelt phái tới, hắn nhìn Lý Vân Thọ, hỏi:
“Công tước Hắc Thủy bảo ta hỏi ngươi, Lý thị các ngươi cấp bách cưỡng chế trưng binh, ngay cả phụ nữ cũng bị gọi nhập ngũ, có phải là vì muốn bảo vệ họ không?”
Chính sách trưng binh của Lý thị là nam nữ trên 16 tuổi đều phải nhập ngũ, nhưng trên thực tế việc trưng binh còn thái quá hơn, họ sẽ ép người mẹ dẫn con cái đi cùng, vì thế nhiều bé trai, bé gái còn rất nhỏ đã phải theo đội quân đến núi Tây Nam mở đường.
Chiều nay còn có phóng viên nằm vùng tiết lộ một bức ảnh, một bé gái 9 tuổi bê đá lấp đường, để xe tăng của Lý thị có thể đi qua.
Trong ảnh, cô bé nâng tảng đá nặng trĩu, đôi mắt tối tăm không còn ánh sáng.
Chẳng qua trên mạng đã có rất nhiều tiếng nói lên án công khai Lý thị, không thiếu vụ việc này.
Tuy nhiên, công tước Hắc Thủy biết, Lý thị đưa những người đó vào núi là để phòng ngừa binh sĩ của vương quốc Roosevelt đến sau đó tùy ý làm nhục, ngược đãi cư dân của thành phố số 18.
Trong thành phố bây giờ chỉ còn lại một ít người già hoặc người tàn tật.
Người châu Á kia cười khẩy:
“Những người dân bị ngươi trưng binh sẽ biết ơn ngươi chắc, chẳng phải họ đã phỉ nhổ ngươi trên mạng rồi à? Nếu bây giờ ngươi vẫn muốn làm một người hùng nhẫn nhục thì vứt bỏ suy nghĩ ấy đi. Nếu ngươi đã yêu quý cư dân của mình như thế, vậy thì tập trung hết nữ giới từ 15 đến 30 tuổi trong trang viên Bán Sơn ra đây, theo ta lên cứ điểm trên không Hắc Thủy.”
“Ngươi nằm mơ đấy à?”
Ở bên phía Lý thị, có một người trẻ tuổi lên tiếng:
“Sao ngươi không gọi mẹ ngươi vào trang viên Bán Sơn đi?”
Nhưng đột nhiên, có bóng đen bao trùm trên đỉnh đầu, tám chiếc khí cầu máy chậm rãi bay tới, toàn bộ pháo chủ lực ngắm xuống mặt đất.
Phiên dịch viên đến từ Hắc Thủy Thành nhếch miệng:
“Đừng xúc động, xúc động không có kết quả tốt đâu. Hay là phải đánh nát sống lưng của các ngươi thì mới khiến các ngươi ngoan ngoãn phục tùng. Đừng có giở trò, bằng không bọn ta khắc chữ lên mặt các ngươi đấy.”
Năm 1645 ở thế giới ngoài, Thanh Thuận Trị ra lệnh: Sau khi bố cáo được phát ra, trong ngoài kinh thành, các tỉnh trực lệ, hạn đến hết ngày phải cạo đầu. Nếu như lẩn tránh, tranh luận, quyết không phạt nhẹ. Quan lại không được bàn về việc cạo đầu, nếu không giết không tha.
Hành động này được gọi là “lệnh cạo đầu” trong lịch sử.
Từ quan nhất phẩm cho đến bách tính lê dân, từ đó về sau việc để tóc không còn là sự yêu thích cá nhân, cũng không phải vấn đề đạo đức, mà nó đã trở thành vấn đề chính trị nghiêm trọng.
Để chinh phục triệt để mảnh đất này trên phương diện tinh thần, người đứng đầu triều đại nhà Thanh coi việc cạo đầu thành là biểu hiện của sự quy thuận, vì thế không ngần ngại áp đặt người dân với khẩu hiệu “Để tóc thì mất đầu, giữ đầu thì cạo tóc”.
Khi ấy, “thân thể là do cha mẹ ban cho” là quan niệm truyền thống của mọi người, vì thế đã có không ít người đứng lên phản kháng, thế nhưng lại bị đàn áp một cách tàn nhẫn.
Nhiều người xem phim cung đấu thời nhà Thanh dễ dàng sa vào tình yêu trong phim mà xem nhẹ kiểu tóc cạo nửa đầu ấy từng mang đến sự tàn sát và khuất nhục ra sao.
Từ lúc đó, nhiều người bị chém đứt sống lưng, đứt hơn 200 năm.
Bây giờ vương quốc Roosevelt muốn khắc hai chữ “nô lệ” lên mặt tất cả mọi người, điều này không khác gì giai đoạn lịch sử ở thế giới ngoài ấy, với mục đích chinh phục hoàn toàn.
Lý Vân Thọ ngăn cản người trẻ tuổi kia.
Thanh niên lớn tiếng kêu gào:
“Gia chủ, họ cố ý làm nhục chúng ta, cần gì phải tiếp tục thỏa hiệp hay nhượng bộ?! Đâu thể dâng đàn bà phụ nữ nhà chúng ta ra cho họ được!”
Lý Vân Thọ thở dài, nhìn Lý Thúc:
“Dẫn hắn đi, bảo bộ đội cảnh vệ mang hết nữ giới trong độ tuổi trong trang viên lại đây.”