“Các ngươi không dám đánh thì để ta dẫn bộ đội rời đi, ta mang theo lính đến Tây Nam tập hợp với Khánh Trần, để thành viên hội đồng quản trị độc lập dẫn dắt bọn ta chiến đấu!”
“Ngươi còn là đồ đệ của Khánh Trần đấy, trước kia từng học tập ở biệt viện Thu Diệp, tại sao lại không gan dạ được như sư phụ ngươi?”
Đối mặt với những người chửi rủa, Lý Thúc nói:
“Không chỉ vì các ngươi mà còn vì hơn ngàn vạn dân chúng dưới sự quản lý của Lý thị, bọn họ không thể trở thành nô lệ, không thể khắc chữ lên mặt được. Xin lỗi các vị, các ngươi không thể đi, hãy yên tâm ở lại trang viên Bán Sơn, tài nguyên sinh hoạt nhất định sẽ được ưu tiên cung cấp cho các ngươi.”
“Các ngươi luôn miệng nói làm vậy là để bảo vệ bọn ta, vậy thì để cho bọn ta rời đi chẳng phải là bảo vệ à?”
Một người phụ nữ chất vấn.
Lý Thúc lắc đầu:
“Các ngươi không đi được, máy bay trinh sát của Hắc Thủy Thành đã bay đến trên bầu trời của thành phố số 18 rồi. Người đâu, phong tỏa trang viên.”
Vừa dứt lời, bộ đội vệ thành bắt đầu phong tỏa trang viên Bán Sơn triệt để, không có giấy thông hành do gia chủ cấp cho thì không ai được phép ra ngoài, các thành viên Lý thị tuyệt vọng, muốn chạy lại chạy không thoát, bọn họ bị đuổi về nơi ở của từng người, chỉ có thể chờ đợi trong bực bội.
Trong một góc nào đó của trang viên Bán Sơn, có một người hầu nhấc một cục gạch lên, lấy ra một chiếc điện thoại vệ tinh được gói trong màng bọc thực phẩm giấu dưới đất và dùng nó để gửi tin tức:
“Thành viên Lý thị không đi được, Lý Vân Thọ đã phong tỏa trang viên Bán Sơn, Xu Mật Xử vẫn đang họp, nhưng tạm thời không thể xác định nội dung của cuộc họp.”
Cùng lúc đó, trên tàu Hắc Thủy có bính sĩ chuyên môn phụ trách kết nối thông tin in tin tức ra thành văn bản, đưa đến cho công tước Hắc Thủy:
“Tin tức của Khôi Lỗi Sư.”
Công tước Hắc Thủy nhìn bản đồ 3D trước mặt:
“Khôi Lỗi Sư không đáng tin, chờ tai mắt của chúng ta truyền tin tức về xác minh hư thực, mấy người Lý thị đó rất quan trọng, không được để bọn họ rời đi. Chỉ cần có những người này thì Lý Vân Thọ không dám giở trò, mặt khắc bảo bộ đội tiên phong đến thành phố số 18 trong vòng 24 tiếng, bọn họ phải chịu trách nhiệm giám sát Lý thị, cải tạo thành phố số 18 thành căn cứ tiền phương, đừng để Lý thị có cơ hội động tay động chân.”
“Bên phía Người Xem Mệnh của hoàng tộc gửi tin tức, tàu Hắc Thủy sẽ bị tấn công sau khi đến thành phố số 18, nhưng hết thảy vẫn nằm trong phạm vi khống chế. Hiện tại đã có 6 Người Xem Mệnh tập trung góc nhìn Thượng Đế vào chúng ta, quốc vương bệ hạ cũng đã theo dõi.”
“Không sao, Lý thị sẽ thần phục hoàn toàn. Trên đời này chỉ có nô lệ bị đánh đến khi khuất phục mới cam tâm tình nguyện làm một con chó bên cạnh ngươi, hễ ngươi dễ dãi với hắn một tí là hắn sẽ lầm tưởng mình lại có được quyền lên tiếng.”
Công tước Hắc Thủy ngồi ở ghế chỉ huy, hắn cười khẩy:
“Chúng ta có hơn một nghìn năm kinh nghiệm thống trị nô lệ.”
Hội nghị của Xu Mật Xử Lý thị vẫn đang được tiến hành.
Trong hội nghị, một tướng quân ngồi phía bên phải nói:
“Bây giờ đại lục phía Tây muốn chúng ta làm bia đỡ đạn, sau đó tiêu hao toàn bộ lực lượng của Lý thị, đến lúc đó chúng ta chỉ có thể mặc cho người khác bắt chẹt.”
“Đúng vậy, để chúng ta đánh với Khánh thị, đến lúc đó nội bộ Liên Bang sẽ lưỡng bại câu thương. Gia chủ, khi ấy chúng ta còn lợi thế gì để mà đàm phán với đại lục phía Tây nữa, chỉ sợ cuối cùng mọi người vẫn phải làm nô lệ!”
Ở phía bên trái có người lên tiếng.
“Giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt, bây giờ tử trận, nào còn tương lai gì nữa. Ngộ nhỡ bộ đội của chúng ta còn có thể sống sót một phần, hơn nữa không trở thành nô lệ, thì còn có cơ hội giành được địa vị chính trị.”
Lý Vân Thọ ngồi trong phòng họp ồn ào nhốn nháo, hắn im lặng, không hề có ý định che giấu hình xăm trên trán mình.
Hiện nay, đại lục phía Tây đã bắt đầu đăng video Lý Vân Thọ bị xăm hình lên mạng, khiến dân mạng của đại lục phía Đông dậy sóng, những bình luận như “thiêu chết Lý Vân Thọ” xuất hiện dày đặc trên bất cứ chương trình giải trí nào. Bật tất cả màn hình 3D lên, bão bình luận tràn ngập, che khuất nội dung tiết mục.
Đúng lúc này, Lý Thúc trở lại phòng họp.
Lý Vân Thọ nhìn hắn, hỏi:
“Thế nào rồi?”
Lý Thúc không chọc giận gia chủ nữa, vì vậy tỉnh lược quá trình ở giữa:
“Chắc hẳn không có vấn đề gì nữa.”
Lý Vân Thọ gật đầu, sau đó nhìn các tướng quân ở ngồi hai bên bàn dài:
“Phía ta đã chuẩn bị kế hoạch chiến lược, các vị hãy làm theo kế hoạch. Sau khi chiến tranh kết thúc, ta sẽ cho các vị một lời giải thích.”
Phòng họp lặng ngắt như tờ, Lý Thúc phát cho mỗi người một xấp tài liệu, dặn bọn họ mau chóng chấp hành.
Các tướng quân nhìn nhau, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt:
“Không nhất thiết phải thế chứ?”