Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2798: Thực Lực Không Bằng Đối Phương




Rất nhiều người sau khi trải qua sự thống trị của Lý thị Lý Tu Duệ, sẽ theo bản năng so sánh trưởng tử Lý Vân Thọ với vị lão gia tử này.

Sau khi Lý Vân Thọ kế vị, việc làm phần lớn đều là thủ thành mà không hề phát triển, cho nên trên mạng sẽ có người đánh giá, trong các đời gia chủ Lý thị thì Lý Gia Thọ là có tài đức bình thường nhất, cũng chả có tài cán gì đáng kinh ngạc.

Nhưng trên thực tế, rất ít người biết quá khứ của Lý Vân Thọ, hắn lấy thành tích hạng nhất năm đó thi đậu vào Đại học Thanh Hòa. Trong thời gian học đại học rất khiêm tốn, không đảm nhiệm bất kỳ chức vụ hội sinh viên nào, thậm chí rất ít khi xuất đầu lộ diện, nhưng khi tốt nghiệp lại cầm một lúc ba bằng: Triết học, Kinh tế chính trị, Pháp học.

Sau khi kế nhiệm gia chủ Lý thị, Lý Vân Thọ vẫn luôn cẩn thận xử lý công việc chính trị tại văn phòng cơ mật, chẳng qua, mọi người vẫn chưa thấy chiến tích gì đã thấy tin tức hắn đầu quân cho Vương quốc Roosevelt.

Lý Thúc cúi đầu hỏi:

“Gia chủ, ngài cũng không muốn đầu hàng chứ.”

“Chuyện này đã không còn quan trọng nữa.”

Lý Vân Thọ vỗ vỗ bả vai hắn:

“Nhìn về phía trước đi.”

Máy bay khinh khí cầu bay lên và bay trở lại thành phố 18 sau hai ngày. Lúc nó hạ cánh trước tòa nhà Park, hàng trăm thành viên Lý thị đã tụ tập trên đường băng để chờ đợi.

Lúc Lý Vân Thọ bước ra, có một người phụ nữ đi tới nhổ một bãi nước bọt lên người hắn:

“Phi, tên bán nước, chúng ta tình nguyện làm nô lệ cho người ta, tình nguyện chết, cũng không chấp nhận cái gọi là bảo vệ của ngươi.”

Lại có người đi tới phỉ nhổ hắn:

“Ngươi không xứng làm gia chủ, ngươi còn kém xa lão gia tử rồi.”

Mấy trăm người thay phiên nhau tiến lên phỉ nhổ, đám người Lý Thúc muốn bảo vệ Lý Vân Thọ, lại bị Lý Vân Thọ ngăn lại:

“Không sao, để cho họ chửi bới đi.”

Hàng trăm người mắng chửi gần một tiếng đồng hồ, mắng đến mệt mới rời đi. Quần áo Lý Vân Thọ đều ướt đẫm, trên người tràn đầy mùi tanh hôi của nước bọt.

Hắn chậm rãi đi vào Bão Phác Lâu, cởi quần áo tắm rửa. Lúc hắn tắm xong và đi ra, đi ngang qua gương thì dừng lại, yên lặng nhìn mình trong gương, còn có hình xăm trên trán.

Lý Vân Thọ thay quần áo xong đi ra khỏi phòng, nói với Lý Thúc ngoài cửa:

“Triệu tập cố vấn quốc sách, cố vấn quân sự của khu cơ mật, chuẩn bị bày kế hoạch chiến lược tấn công Tây Nam.

Lý Giản hỏi:

“Ngài không cần nghỉ ngơi một chút sao?”

Sau khi Lý Vân Thọ trở về, Xu Mật Xử mở họp, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Còn trang viên Bán Sơn thì sôi trào, các thành viên Lý thị thấy được hình xăm trên trán Lý Vân Thọ thì nổi khùng hết lên.

Không chỉ thành viên của Lý thị đang bàn tán về việc này, ngay cả người hầu cũng bãi công, không làm việc nữa, tất cả bọn họ đều nói gia chủ sao có thể bán nước cầu vinh được.

Lý Thúc vội vàng đi qua trang viên Bán Sơn, khi hắn nghe thấy nhóm nô bộc thảo luận việc này thì định bụng phản bác, cuối cùng nhịn được.

Buổi chiều, có thành viên của Lý thị thu thập trang sức châu báu, bọn họ bố trí đoàn xe của mình, sôi nổi chạy ra cổng lớn, chuẩn bị rời khỏi trang viên Bán Sơn để đến Tây Nam.

Nhưng đoàn xe vừa đi đến cửa thì Lý Thúc đã dẫn bộ đội cảnh vệ đến chặn đường,

Một người thím của Lý Đông thò đầu ra khỏi xe:

“Làm gì thế hả? Lẽ nào các ngươi ngăn cản Hội Phụ Huynh rồi còn muốn ngăn cản bọn ta nữa ư?”

“Sao nào, có phải là muốn bọn ta khắc chữ trên trán, sau đó làm nô tài cho kẻ khác như Lý Vân Thọ không?”

Lý Thúc nói một cách kiên nhẫn:

“Mọi người không thể đi, nếu đi thì hiệp nghị giữa gia chủ và vương quốc Roosevelt sẽ mất hiệu lực. Mọi người yên tâm, chỉ cần chờ ở đây, các ngươi sẽ không trở thành nô lệ.”

“Vậy thì đánh nhau với bọn họ đi! Vì sao không đánh bọn họ!”

Có người trong xe hô lên:

“Đánh bọn họ ở ngay Trung Nguyên, Lý thị chúng ta phải đấu đến cùng với bọn họ!”

Lý Thúc cảm thấy bất đắc dĩ:

“Đánh không lại. Xu Mật Xử suy luận hàng nghìn lần rồi, lần đầu tiên là không chiến, với sự yểm hộ của cứ điểm trên hông đối phương phái hơn trăm chiếc khí cầu máy đến xé rách phòng tuyến của chúng ta trong vòng 30 phút. Lần thứ hai lục quân bên địch trực tiếp phóng tên lửa phá hủy thành phố số 18, đạn đạo chặn đường của chúng ta không ngăn cản được loại tên lửa đạn đạo với quỹ đạo và tốc độ này. Lần thứ ba chúng ta muốn đánh úp, kết quả là quân địch biết trước tương lai, hoàn toàn không cho chúng ta có cơ hội đánh lén, thậm chí còn chế tạo bẫy rập dụ dỗ chúng ta đến đó. Kết quả lúc sau cũng chẳng khác gì, chúng ta phải trả giá đắt nhưng đối phương không tổn thất gì nhiều.”

Góc nhìn Thượng Đế của Người Xem Mệnh cũng giống như chơi game chiến tranh unlock full bản đồ, những người “đi rừng” vĩnh viễn không thể bắt người. Khi trình độ của hai phe ngang bằng, một phe sẽ unlock full bản đồ, một phe không mở khóa, vậy thì kết quả là sẽ bị nghiền ép thảm thiết.

Huống chi, thực lực của Lý thị bây giờ còn không bằng đối phương.