Vừa dứt lời, hai bên có người xông tới kéo hai tay Lý Vân Thọ, cố định hắn ở trên một cái ghế, còn có một người phụ nữ da trắng cầm dụng cụ xăm mình tự động, chỉ hơn mười giây ngắn ngủi, ở trên trán Lý Vân Thọ đã xăm hai chữ Hán “Nô lệ”.
Lý Vân Thọ không hề giãy dụa, hắn chỉ giương ánh mắt u ám kinh ngạc ngồi ở trên ghế.
Công tước Hắc Thủy cùng với mấy trăm tên lính trong phòng chỉ huy đều cười xấu xa nhìn hắn:
“Đừng lo ngươi là người đặc biệt. Tiếp theo, trên vùng đất mà Vương quốc Roosevelt của ta đã cai trị, ngoại trừ con dân Lý thị của ngươi, đến lúc đó đều sẽ xăm hai chữ này. Họ sẽ trở thành nô lệ của Vương quốc Roosevelt, con cháu của họ cũng sẽ trở thành nô lệ của vương quốc này và được khắc hai chữ này. Đến lúc đó, con cháu của Lý thị ngươi đều sẽ cảm ơn sự hy sinh của ngươi.”
Đây chính là sự hung ác tàn bạo thực sự của chiến tranh, nó không chỉ phá hủy cơ thể của ngươi, mà còn làm nhục ý chí của ngươi. Trong tưởng tượng, chiến tranh chính là ngươi tới ta lui và tiêu diệt đối phương là được rồi, nhưng bên thua trận sẽ bị sự áp bực và lăng nhục sẽ đi theo trăm năm, mấy trăm năm. Phụ nữ sẽ trở thành công cụ tình dục, đàn ông sẽ trở thành lao động giống như gia súc. Nếu Liên Bang đấu tranh thất bại, sẽ phải gánh chịu cái giá phải trả như bây giờ, công tước Hắc Thủy chính là muốn cho mọi người trên toàn thế giới đều biết, Lý Vân Thọ đã trở thành nô lệ của hắn, dùng cái này để đánh bại ý chí cuối cùng của Lý thị.
Lúc Lý Vân Thọ tham dự bất kỳ nơi công cộng nào một lần nữa, tất cả mọi người đều sẽ nhìn thấy hai chữ trên trán hắn.
Giọng nói của công tước Hắc Thủy dần lạnh lùng:
“Việc thứ nhất, trong vòng hai ngày bộ đội Lý thị phải hoàn thành tập kết, bắt đầu tấn công phía Tây Nam của Khánh thị, đừng để ta phát hiện Lý thị đang giở trò, nếu không tất cả phụ nữ của Lý thị ngươi đều sẽ bị ta nếm thử một lần. Sau đó, sẽ để tất cả các quý tộc của Vương quốc Roosevelt nếm thử một lần nữa.”
“Việc thứ hai, trong vòng ba ngày Lý thị phải lấy được thành phố số 10, xây thành phố số 18, số 10 thành căn cứ tân tiến của Vương quốc Roosevelt ta, tất cả vật tư đều phải tập kết ở đó.”
“Việc thứ ba, phát lệnh truy nã Lý Trường Thanh của Lý thị các ngươi, nàng đã giở trò trên bầu trời của Lý thị làm cho vương quốc chịu tổn thất cực lớn. Bắt nàng lại và đưa nàng đến chỗ ta.”
Lý Vân Thọ hít sâu một hơi:
“Đã hiểu.”
Máy bay khinh khí cầu đưa Lý Vân Thọ ra khỏi pháo đài không quân, công tước Hắc Thủy vẫn đang ngồi trên ghế chỉ huy.
Sĩ quan phụ tá ở một bên thấp giọng hỏi:
“Ngài tin tưởng lòng trung thành của hắn sao?”
Công tước Hắc Thủy cười lạnh nói:
“Ta cũng không cần hắn trung thành, sai người trông chừng những người của Lý thị, không cho phép người nào rời khỏi thành phố số 18. Chỉ có những người này còn ở đây, Lý thị chắc chắn phải trở thành bánh xe lăn bánh dưới cỗ máy chiến tranh này của chúng ta. Lý Vân Thọ dám lấy tính mạng của hơn ba vạn người Lý thị ra mặc cả, hắn không dám làm gì đâu.”
Con người, đó là một con số khổng lồ đối với một gia tộc, gần như bao gồm tất cả các con cháu cốt cán của Lý thị.
Nếu họ chết, Lý thị cũng không còn.
Giờ này khắc này, máy bay khinh khí cầu của Hắc Thủy Thành hạ xuống, người da trắng mở cửa khoang ra, đẩy Lý Vân Thọ xuống máy bay khinh khí cầu, Lý Vân Thọ từ từ đi ra.
Binh lính Lý thị kinh ngạc nhìn hình xăm trên trán hắn, từng người đang khuất nhục, bởi vì tức giận mà sắc mặt đỏ bừng.
Người da trắng đứng trên bậc thang treo nhìn họ, cởi quần ra rồi ‘đi nhỏ’ xuống phía dưới, còn lắc lắc vài cái.
Vẫn là cao thủ của Lý thị nhanh tay lẹ mắt, kéo Lý Vân Thọ đi, nếu không nước tiểu này sẽ văng lên người hắn.
Binh lính Lý thị định ra tay nhưng Lý Vân Thọ lại lôi kéo họ:
“Lấy đại cục làm trọng.”
Người da trắng cười ha ha đóng cửa khoang, nghênh ngang rời đi.
Đám người Lý Vân Thọ trở lại trong máy bay khinh khí cầu của mình, tất cả mọi người đè nén không nói gì.
“Ta sẽ liều mạng với họ!”
Có người lớn tiếng nói:
“Làm sao chúng ta có thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy? Đây là gia chủ của chúng ta, họ lại nghiễm nhiên khắc chữ trên mặt gia chủ chúng ta!”
Cũng có người thở dài nói:
“Liều mạng sao? Rồi sau đó thì sao? Nói một câu liều mạng dễ dàng, vậy còn vợ con chúng ta thì sao? Ai sẽ bảo vệ họ? Gia chủ sẽ ăn nói với họ thế nào đây?”
Lý Vân Thọ gật đầu:
“Tất cả mọi người Lý thị đều không cần nhập nô tịch.”
Lúc này, hắn lấy điện thoại vệ tinh ra gửi một tin tức đi:
“Không chỉ có hạm đội Hắc Thủy Thành tới đây, còn có Phượng Hoàng Thành, ta nhìn thấy thổ binh của họ nói chuyện với nhau, nói là hạm đội Phượng Hoàng Thành đã đến rồi.”
Gửi đi xong, Lý Vân Thọ giao điện thoại vệ tinh cho Lý Thúc Bên cạnh:
“Tiêu hủy đi.”
Lý Giản thấp giọng hỏi:
“Tin này ngài nghe được từ pháo đài không quân sao?”
“Ừm.”
Lý Vân Thọ gật đầu.