Tiểu Thất nhìn màn hình, rồi chọn ra một Người Nhà, nói:
“Đi, số nhà 28 phố Brick Lane, London, dẫn hắn trở lại Kình Đảo.”
“Nếu hắn không muốn đi thì sao?”
Người Nhà hỏi.
“Hắn phải muốn.”
Tiểu Thất nói một cách nghiêm túc:
“Tuy lão La bảo chúng ta phải tỏ ra nhân văn, nhưng ta và ngươi cần phải hiểu chuyện, phải hiểu được tầm quan trọng của những người này, vả lại còn liên quan đến tính mạng của biết bao Người Nhà. Bây giờ chúng ta đang chuẩn bị cho chiến tranh, không có nhiều thời gian đi khuyên bảo họ, thế nên đừng mềm yếu, bị bêu danh thì chúng ta gánh chịu. Đúng rồi, nếu có người ngăn cản thì nhớ cố gắng nói vài câu tiếng Hàn hoặc tiếng Nhật.”
Người Nhà chỉ trích:
“Đến lúc này rồi còn giở trò khôn vặt.”
“Yên tân, chúng ta sẽ không làm gì họ, không muốn phối hợp kế hoạch thì chúng ta sẽ thi triển thuật Giữ Nghiêm Bí Mật rồi thả họ về, còn có thể trả thù lao cho họ.”
Tiểu Thất nói.
Đây chính là việc Khánh Trần cần phải làm: Chế tạo ra người du hành thời gian chuẩn xác.
Đầu tiên hắn vào mạng dân dụng ở thế giới trong, tìm kiếm số lượng lớn tin tức và bài báo, trong đó tràn ngập ảnh chụp của vô số nhân vật quyền quý.
Quả thực Khanh Trần không biết tên thật của họ, nhưng biết diện mạo là đủ rồi.
Ngay sau đó hắn lợi dụng thống trị toàn cầu và tính cơ động của Hội Phụ Huynh của bắt đầu tiến hành kiểm tra tất cả các quốc gia, các thành phố trên khắp thế giới để tìm ra những người du hành thời gian thất lạc.
Giống như thuyền trưởng Trương Kiệm vậy.
Từ khi sự kiện xuyên không xảy ra cho đến bây giờ, thậm chí còn chưa được một năm.
Trên thực tế, còn có rất nhiều người du hành thời gian tiềm ẩn phân tán ở các nơi trên thế giới, mà trong số những người này có khả năng sẽ có nhân vật quan trọng nào đó của vương quốc Roosevelt.
Đương nhiên, không chỉ giống nhau về ngoại hình, mà tên cũng phải ăn khớp.
Có lẽ trong 700 triệu người trên thế giới, có thể đối chiếu thành công mấy chục nghìn ngươi, nhưng thật sự có thể xuyên không thành công lại rất ít.
Tuy nhiên Khánh Trần cũng không cần quá nhiều, chỉ cần để hắn tìm ra được mười nhân vật quan trọng thì có thể tạo ra một khe hở ở đại lục phía Tây trong thế giới trong.
Đối phương biết phép thuật hắc ám, Khánh Trần cũng biết.
…
Thành phố Sydney, Úc.
Tiểu Tam ngồi trong một căn hộ penthouse.
Sàn nhà trong phòng khách được trải thảm Louis XV Savannah, tấm thảm này xuất hiện trong buổi đấu giá của Christie's vào năm 2000, được một người ẩn danh mua lại với giá 31 triệu NDT, hiện tại nó đang lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Lò sưởi Domo Focus bên cạnh sử dùng than hồng la, độ ấm trong phòng rất cao, nhưng lại không có khói bụi bay ra ngoài. Than hồng la là loại than chuyên dụng của hoàng thất nhà Thanh, vào mùa đông quý phi có thể dùng 15 cân, muốn dùng thêm cũng chẳng có.
Tiểu Tam cảm thán:
“Thứ này lãng phí tiền của quá, lắp đặt hệ thống sưởi ấm sàn nhà không được à? Đến mùa đông, phía bắc có hệ thống sưởi ấm trung tâm, mặc quần đùi áo cộc tay giẫm lên sàn nhà ấm nóng, lòng bàn chân ấm ơi là ấm, lại còn tiết kiệm nữa.”
Người Nhà bên cạnh hắn phỉ nhổ:
“Đấy gọi là phong cách, đốt tiền chứ có phải đốt than đâu.”
Tiểu Tam quay đầu nhìn người đàn ông trung niên mập mạp trước mặt, rồi nói với Người Nhà:
“Hình như lần này chúng ta tìm được một con cá lớn rồi, theo kết quả đối chiếu thì hắn cực kỳ quan trọng, nhưng chúng ta thuyết phục hắn đi theo chúng ta kiểu gì đây? Trông hắn không giống như người thiếu tiền. Người khác cầm 100 nghìn tệ là theo liền rồi, chắc hắn khinh 100 nghìn tệ ấy chứ!”
Ở bên cạnh, vệ sĩ của phú hào Úc nằm la liệt trên đất, mà người ra tay lại chỉ có mình Tiểu Tam.
Thật ra đã lâu Pháp ngoại cuồng đồ Tiểu Tam chưa đích thân động thủ rồi, hắn có gián Tiểu Kim ở bên giúp hắn hoàn thành phần lớn nhiệm vụ chiến đấu rồi. Hiện nay, bảo hắn là Người Nhà có sức chiến đấu mạnh trong Hội Phụ Huynh chỉ sau Khánh Trần cũng không ngoa.
Chỉ có một vấn đề là sức chiến đấu ấy của hắn chỉ tồn tại ở thế giới trong, đến thế giới ngoài hắn không có bầy gián, còn phải tự mình ra tay.
Tỷ phú vẻ mặt bình tĩnh ngồi yên trên ghế sofa nhìn vị khách không mời mà đến trước mặt mình.
Tiểu Tam kiên nhẫn nói:
“Xin chào, bọn ta rất thân thiện, tuy bọn ta hạ gục vệ sĩ của ngươi nhưng bọn ta vẫn rất thân thiện, họ không sao, thậm chí không hề bị thương, ngủ một giấc là tỉnh lại ngay.”
Tỷ phú vẫn không nói một lời.
Người Nhà bên cạnh nhỏ giọng:
“Chắc hắn không hiểu chúng ta nói gì đâu, có cần trói lại luôn không? Phụ Huynh đang chờ những người này đến để thực hiện kế hoạch đấy, nhiều người vì ở trong Hắc Diệp Nguyên mãi không ra được nên chưa thể thực thi.”
“Không được, phải lễ phép.”
Tiểu Tam nói với máy tính bảng:
“Ngươi có thể phiên dịch giúp ta không.”
Trên màn hình máy tính bảng hiện lên một dòng chữ:
“Được.”