Tiểu Tam xoay màn hình ra nói với người đàn ông giàu có kia:
“Xin lỗi, mạo muội đến quấy rầy ngươi giữa đêm khuya, nhưng ngươi có thể đi theo bọn ta một chuyến không?”
Máy tính bảng nhanh chóng phiên dịch thành tiếng Anh.
Đọc xong, tỷ phú dùng tiếng Anh lạnh lùng đáp lại:
“Các ngươi là ai? Có biết hậu quả khi bắt cóc ta là như thế nào không? Ta khuyên các ngươi rời đi ngay bây giờ, bằng không vợ ta sẽ treo giải thưởng cho cái đầu của các ngươi trên toàn thế giới, đến lúc đó tất cả siêu phàm giả sẽ đuổi giết các ngươi!”
Tiểu Tam nhìn màn tính bảng:
“Hắn nói thế nào? Có bằng lòng đi theo chúng ta không?”
Máy tính bảng:
“Bằng lòng.”
Tức thì Tiểu Tam thở phào một hơi:
“Vậy là tốt rồi.”
Nói xong hắn và Người Nhà đưa tỷ phú ra ngoài.
Người Nhà lẩm bẩm:
“Hình như hắn nói nhiều lắm mà, thế nhưng phiên dịch chỉ có hai chữ.”
Tiểu Tam chợt khựng lại:
“Không quan trọng.”
Lúc xuống dưới tầng, họ trùng hợp gặp được người phụ nữ hàng xóm trong thang máy, đối phương thấy hai người họ mang tỷ phú đi vào, trên mặt vị tỷ phú này còn dính máu của vệ sĩ, ngay lập tức hét ầm lên.
Tiểu Tam và Người Nhà nhìn nhau, Tiểu Tam vội vàng nói với người phụ nữ ấy:
“Sumimasen! Sumimasen! (Xin lỗi! Xin lỗi!)”
Người Nhà cũng nói:
“A ssibal...(CMN!)”
Tiểu Tam nhìn Người Nhà, Người Nhà nhìn Tiểu Tam.
Hai người họ một người nói tiếng Nhật, một người nói tiếng Hàn, một người nói xin lỗi, một người mắng chửi. Cứ thế trở thành một hành động hợp tác Nhật – Hàn.
Tinh, cửa thang máy mở ra, hai người họ nhanh chóng đi vào gara dưới tầng hầm, rút lui đến mật thược chi môn trong sự yểm hộ của thành viên Cửu Châu.
Ngồi trong xe MPV, Tiểu Tam nhỏ giọng lầu bầu:
“Lần sau nói tiếng Nhật biết chưa hả?”
“Được!”
Hành động mời khách như thế vẫn đang diễn ra ở khắp các nơi trên thế giới.
Mỗi khi mời được một người, họ sẽ đưa thẳng đến Kình Đào, vào trong cứ điểm chiến tranh.
Tối hôm nay, hơn mười nghìn Người Nhà đi qua đi lại mật thược chi môn, cực kỳ bận rộn. Tuy nhiên, mọi việc không tiến triển thuận lợi như tưởng tượng.
Không phải là mọi người gặp nhân vật khó giải quyết, mà là có vài người thật sự quá khó tìm, giao thông của nhiều nơi ở nước ngoài cũng rất bất tiện.
Tiểu Bát khá xui xẻo bị phân đến Ấn Độ, hắn đối chiếu thành công mười mấy người trong cơ sở dữ liệu hộ tịch, kết quả đối phương lại cư trú ở nơi không có giao thông công cộng, Côn Luân cũng không thể mở riêng một mật thược chi môn vì người này được.
Thế là Tiểu Bát cùng vài Người Nhà nữa đành mua mấy chiếc xe đạp, đi hơn 200 cây số “mời” đối tượng về.
Họ thật sự đạp xe từ buổi tối cho đến khi mặt trời mọc, đi qua không biết bao nhiêu thôn làng.
Bên phía Tiểu Thất còn quái lạ hơn, mục tiêu hắn phải tìm là một người Digan, đối phương lái xe đi khắp nơi, những khi nhàn rỗi là vào núi ở. Cửu Châu phải mua tình báo mới tìm được vị trí chính xác, Tiểu Thất lục tìm mười mấy đỉnh núi mới tìm được nơi nhóm người Digan ấy dựng trại.
Sau khi gặp nhau, người Digan cũng không hề yếu thế, vừa nghe nói Tiểu Thất muốn dẫn bạn mình đi là lập tức cầm súng lên đánh với nhóm Tiểu Thất một trận.
Tiểu Thất không muốn làm họ bị thương, thế là vây khốn họ một ngày một đêm, chờ đến khi họ hết sạch đạn mới xông vào bắt người.
Quá vất vả.
Tiểu Tam bịt mắt vị tỷ phú kia lại, sau khi họ đến mật thược chi môn mới cởi ra. Họ dẫn tỷ phí đi qua mật thược chi môn, vào căn cứ bí mật của Côn Luân.
Tỷ phú đứng trên hành lang bằng sắt, nhìn những cánh cửa gắn đầy trên các bức tường, các thành viên của Hội Phụ Huynh qua lại giữa những cánh cửa ấy mà trợn tròn mắt. Hắn không ngờ mình chỉ xuyên qua tấm gương thử đồ của một cửa hàng bán quần áo mà lại đến một nơi...Thần kỳ như thế này.
Trong căn cứ bí mật, Lộ Viễn thi triển thuật Giữ Nghiêm Bí Mật với từng vị khách được đón đến đây.
Tiểu Tam dẫn tỷ phú đi qua đường hầm, khi tầm mắt trở nên quang đãng sáng sủa, hắn thấy được công nghệ neon hologram rực rỡ chưa từng có trên Kình Đảo.
Ánh mắt của tỷ phú xuyên qua tầng tầng lớp lớp ánh đèn lộng lẫy, nhìn mê mẩn bầy cá heo lướt qua biển mây trên bầu trời, ngay sau đó, một con cá voi khổng lồ vung vẩy đôi vây cực lớn, tiếng kêu tang thương chỉ có thể nghe thấy dưới biển sâu ngân dài và bay lượn trên không.
Khi nó hạ xuống, vây cá cuốn theo cả làn mây trắng tinh khôi.
Trên trời, học sinh của trường học dành cho người du hành giẫm lên xe bay đi qua đi lại giữa tòa cao ốc mọc lên san sát.
“Đây là...Phép thuật ư?”
Trái tim của tỷ phú đập loạn, hắn hỏi.
Còn có rất nhiều người tỏ ra si mê như tỷ phú.
Họ như rơi vào một thế giới khác, một thế giới họ chưa được nhìn thấy bao giờ.
Những ông lớn giàu có này đều đã tiếp xúc với bí mật cốt lõi của thế giới này, cho nên mọi người không còn lạ gì sự tồn tại của người du hành nữa, thậm chí họ còn từng thuê người du hành làm vệ sĩ cho mình.
Thế nhưng họ chưa bao được chứng kiến cảnh tượng như thế này, cho dù là công nghệ hình chiếu 3D của New York cũng phải ngả mũ chào thua.