Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2762: Bảo Vệ




Jindai Kura nhìn họ:

“Được rồi, đi ăn gì đó nghỉ ngơi dưỡng sức trước đi, tiếp theo là phải đánh hay là chạy thì chờ ta suy nghĩ xong lại tính.”

Trong phòng chỉ huy, chỉ còn lại một mình Jindai Kura, hắn gác chân lên trên sa bàn thực tế ảo, từ từ ăn sạch hết kem, nghiêm túc giống như khi Khánh Trần ăn cơm.

Nhà ăn, Muto Taka ăn sushi:

“Các ngươi nói coi ông chủ có đánh hay không? Nếu muốn đánh thì thật ra ta cũng có thể đưa mắt của ta, dù sao còn có thể lắp máy móc. Lúc nãy ta hơi do dự một chút, có phải là có hơi mất mặt rồi không?”

“Không?”

Sora hơi mấy tập trung nói:

“Dù sao ngươi là loiạ người như thế, mọi người đều quen rồi.”

Muto Taka:

“...”

“Nhưng mà vì sao chúng ta lại phải kéo dài thời gian giúp Khánh Thị chứ?”

Takahashi nghiêm túc hỏi:

“Thật sự đáng giá sao? Không lẽ ông chủ thật sự khăng khăng muốn bán mạng cho thằng ranh Khánh thị kia sao?”

Sora suy nghĩ một lúc nói:

“Không biết.”

Nhưng mà vào đúng lúc này, tàu bay phù không họ đang ngồi đột nhiên thay đổi phương hướng.

Tàu bay phù không thay đổi phương hướng ở không trung là một chuyện cực kỳ bình thường, nhưng vấn đề là hiện tại trong phòng chỉ huy chỉ có một mình Jindai Kura, hơn nữa phương hướng này rõ ràng là đi về phía Tây Nam.

Sora là người đầu tiên đứng lên, giống như nổi điên mà chạy về phía phòng chỉ huy.

Đi vào phòng chỉ huy, chỗ này đã không có một bóng người, chỉ còn lại một ly kem sạch sẽ đặt lên bàn.

Đầu tiên Sora xem xét đường hàng không, lại phát hiện Jindai Kura hủy bỏ quyền hạn điều khiển của mọi người, sau đó thiết lập tàu bay phù không tự động tuần tra, mục đích chính là cảng hàng không ở thành phố số 5 của Khánh thị.

Jindai Sora giống như phát điên tìm kiếm khắp nơi trong kho hạn, kêu khàn cả giọng:

“Jindai Kura, ngươi ở đâu, ngươi đi ra cho ta!”

Nàng chạy một mạch đến tầng chót nhất của tàu bay phù không, lại thấy khoang cứu nạn duy nhất cũng đã không thấy đâu.

“Ông chủ ở bên ngoài!”

Muto kêu.

Mọi người đến phòng chỉ huy, xuyên qua pha lê nhìn thấy một con Thương Long cực lớn đang bay song song với tàu bay phù không, mà vị quý công tử đang mặc áo Kariginu trắng kia đang cười tủm tỉm đứng trên đỉnh đầu Bạch Dung Duệ, nhét hai tay vào trong tay áo, trông có vẻ cực kỳ thảnh thơi.

Sora điên cuồng tức giận đứng trong phòng chỉ huy mắng:

“Jindai Kura, cái tên tự đại cuồng, tự luyến cuồng, đồ lăng nhăng, cặn bã nhà ngươi, ngươi cho rằng ngươi làm như thế thì người còn sống sẽ rất vui vẻ sao?!”

Đây là lần đầu tiên nàng mắng Jindai Kura.

Mà Jindai Kura xuyên thấu qua lớp pha lê, mỉm cười nhìn Jindai Sora ở bên trong, miệng lúc khép lúc mở nói vài câu không nghe thấy rõ, lập tức điều khiểu Bạch Dung Duệ thay đổi hướng, bay về phía chiến trường phương bắc.

Bóng dáng của Thương Long và vị quý công tử kia có vẻ vô cùng cô đơn, rồi lại vô cùng tiêu sái.

Jindai Kura đứng ở đầu gió, Dodomeki bay lơ lửng ở bên cạnh, yên lặng bay theo hắn.

“Chủ nhân.”

Dodomeki hỏi:

“Thực lực của ta và ngươi không đủ để đối phó với nguy hiểm lần này.”

“Ha.”

Jindai Kura cười sờ cái mũ choàng màu trắng trên đầu Dodomeki:

“Mấy chuyện đánh giặc này cũng không phải nhất định phải thắng mới đi đánh.”

Jindai Kura đứng ở bầu trời đên, đột nhiên ngẩn ngơ nói:

“Bánh Dorayaki ở phố Nanluo, Izakaya ở Hanakicho, rượu gạo trên đường Trường An, bánh hoa quế trên đường Quảng Ninh, đó đều là mấy thứ ta thích ăn nhất khi con nhỏ. Sau khi tan học, ta sẽ dẫn theo Sora và Vân Tú chạy đến chỗ ta, dùng số tiền tiêu vặt ít ỏi của ta mua cho bọn họ ăn. Trong biệt thự Tây Sơn ở khu thứ hai của thành phố số 20, căn nhà thứ tư hàng thứ ba có một cây bạch sơn trà ăn cực kỳ ngon, ta dẫn bọn họ lén trộm vào đó, dùng gậy dài hái sơn trà xuống.”

“Chủ của nhà đó là một bà cụ, bà ta thấy chúng ta sẽ mắng chúng ta là trộm, chúng khi chúng ta trèo tường bỏ trốn thì bà lại không đuổi theo, sau đó chúng ta cũng quen với bà ấy hơn, bà ấy nói là lo lắng chúng ta hoảng loạng chạy không nhìn đường sẽ té ngã, cho nên không dám đuổi quá sát.”

“Thật ra ta cực kỳ thích mảnh đất này, mỗi khi ta nghĩ đến mấy thứ kia sẽ mất đi, ta lập tức cảm thấy có chút đau lòng. Nhưng ta biết nếu dựa vào ta bảo vệ nơi này thì lại không được, ta không có năng lực bảo vệ nó.”

Dodomeki giống như suy nghĩ gì đó:

“Cho nên chủ nhân mới làm việc cho chủ quân, hi vọng chủ quân là người có năng lực bảo vệ nơi này.”

“Ngươi đổi cách xưng hô cho ta, ngươi là thức thần của ta.”

Jindai Kura lèm bèm nói.

“Vâng, chủ nhân."