Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2761: Bảy Người Cấp A




Linh lắc đầu:

“Còn phải xem xem Jindai Kura có thể giữ chân hạm đội của Bạch Ngân Thành và Phong Bạo Thành ở lại phương Bắc không. Nếu không giữ chân được, như vậy đến cả mười tám tiếng đồng hồ ngươi cũng trụ không nổi.”

“Hắn làm được không?”

Lý Trường Thanh hỏi.

Linh suy nghĩ:

“Chuyện này được quyết định bởi hắn quyết tâm lớn cỡ nào.”

Nghe ý nàng nói, hình như chỉ cần Jindai Kura hạ quyết tâm thì chắc chắn có thể giữ chân họ được vậy.

“Khánh Trần đâu?”

Lý Trường Thanh hỏi.

“Hắn đi làm chuyện hắn nên làm.”

Linh mỉm cười nói:

“Hiện tại ta là quan chỉ huy quân sự cao cấp nhất ở nơi này, ngươi có chuyện gì thì có thể nói cho ta biết.”

“Không cần.”

Lý Trường Thanh ngắt liên lạc.

Thanh Sơn Hào trôi lơ lửng trên không trung giống như một hòn đảo nhỏ, yên lặng chờ đợi vận mệnh không biết đến.

Người đã từng là trung tướng của Lý Thị hiện tại đang ngồi ngơ ngẩn trên ghế chỉ huy của pháo đài không trung.

Nàng nhớ đến lúc nàng vừa quen biết với Khánh Trần, Lý Thị vẫn chưa phải như thế, Liên Bang cũng không phải như bây giờ.

Hiện tại mọi thứ đều thay đổi.

Chiến tranh ở phương Bắc còn thảm thiết hơn trong tưởng tượng.

Trong vòng năm phút, gần như tất cả phương tiện quân sự của tập đoàn tài chính Jindai đều bị hỏa lực bao phủ, việc này chẳng khác nào còn chưa bắt đầu chiến tranh đã bị người chọc mù mắt, đánh gãy tay chân trước. Cuộc chiến tiếp theo phải đánh như thế nào? Nếu đặt ở thời đại vũ khí lạnh trước kia, ngươi không có vũ khí thì còn có thể dùng răng cắn, hiện tại tất cả đều là tàu bay phù không bay ở trên trời, muốn cắn cũng cắn không tới, cắn không nổi.

Muto Taka nhìn những khu màu đỏ đã bị xâm chiếm trên sa bàn thực tế ảo, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Mấy lão già đó dẫn sói vào nhà, hiện tại bị người khác điều tra rõ ràng...Chỉ mới năm phút thôi, không còn cái gì cả!”

Jindai Kura ngồi trên ghế chỉ huy, vắt chéo chân, tay trái bưng một ly kem, tay phải cầm muỗng nhỏ vừa ăn vừa cười nói:

“Ta lại không hề ngạc nhiên...Sora, bên phía thành phố số 10 có truyền tin tức gì đến không?”

Đến tận bây giờ vị quý công tử này đều không có chút cảm giác căng thẳng nào, giống như đang ăn bắp rang xem phim điện ảnh.

“Bên phía thành phố số 10 đã truyền đến tin tức.”

Sora đã thay quân trang cầm một tấm bảng tinh thể lỏng nói:

“Họ đã cố gắng hết sức mở ra càng nhiều Mật Thược Chi Môn hơn, không chỉ phân lưu mọi người tiến vào Tây Nam, còn phân lưu rất nhiều người muốn vào Hắc Diệp Nguyên tị nạn tam thời. Cái tên Linh kia yêu cầu chúng ta cố kéo dài 24 giờ, nhưng...có lẽ chúng ta không thể kéo dài được.”

Sora nói tiếp:

“Chỉ còn lại một rada phát hiện căn cứ ẩn nấp, hạm đội vương quốc Roosevelt đã đến Đông đại lục.”

“Hướng đi?”

Jindai Kura tiếp tục ăn kem.

“Họ không đi xâm chiếm thành phố của chúng ta, mà lại đi thẳng về phía Nam.”

Sora nhíu mày.

Jindai Kura gật đầu:

“Nhiệm vụ của họ là phát động cuộc chiến chớp nhoáng, đánh tan tất cả lực lượng quân sự ngăn cản họ...Gấp gáp như thế, chắc chắn là hành động muốn thống nhất Liên Bang của Khánh Trần đã làm họ cảm thấy nguy hiểm. Bộ đội tiên phong kia muốn phá nát kế hoạch đoàn kết lại Liên Bang của Khánh Trần.”

Trong một đoạn thời gian ở quá khứ, Jindai bị Khánh Trần thông qua Jindai Kura mà bắt được, Kashima cũng bị Mật Thược Chi Môn và tộc người khổng lồ đánh tan, Trần Dư của Trần Thị lại không biết tung tích, còn dư lại Lý Thị thì cũng từng là bạn tốt với Khánh Thị.

Đây là những chuyện Khánh Trần cố gắng làm sau khi quay trở về Đông đại lục.

Một khi bị hắn chỉnh đốn núi sông, lại một lần nữa đoàn kết năm tập đoàn tài lại với nhau, có lẽ vương quốc Roosevelt vẫn có thể thắng, nhưng chắc chắn sẽ phải trả một cái giá đắt...Ít nhất sẽ không nhẹ nhàng như bây giờ.

Jindai Kura nói:

“Vương quốc Roosevelt chắc chắn vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đế quốc viễn chinh, nhưng họ đã không thể đợi nữa.”

Muto Sora suy nghĩ:

“Cho nên lần này Khánh Trần mới là đầu sỏ gây tội dẫn hạm đội vương quốc Roosevelt đến.”

Jindai Kura trợn trắng mắt:

“Ngươi bị ngu sao, nếu Khánh Trần không làm như thế, chờ đối phương chuẩn bị xong lại đến đây thì ngươi có thể chống đỡ được sao?”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Sora nhìn về phía Jindai Kura.

“Đầu tiên lui về hướng Nam 200 km.”

Jindai Kura nói.

“Lui lại sao?”

Sora khó hiểu hỏi.

“Hoàn toàn không thể đánh lại.”

Jindai Kura thở dài nói:

“Trừ phi tất cả các ngươi móc mắt ra hết, sau đó nhìn xem Dodomeki có thể năng hoàn toàn có thể đánh thắng nổi không. Ngươi xem, tổng cộng tất cả các ngươi vừa lúc là bảy người cấp A, rất tốt.”

Muto Taka:

“A, cái này!”

“Đùa thôi.”

Jindai Kura cười tủm tỉm nói:

“Đừng căng thẳng, sao ta có thể làm ra chuyện này được.”

Muto Taka thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó Jindai Kura đã nói:

“Sora không thể móc được, mấy người khác thì vẫn còn có thể.”

Muto Taka, Ryosuke Takahashi, Jindai Unshuu:

“...”