Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2758: Tìm Cách




“Ừ.”

Khánh Trần nói:

“Đầu tiên là số lượng pháo đài không trung, Tây Đại lục có bốn pháo đài gồm Hắc Thủy Hào, Phượng Hoàng Hào, Gió Lốc hào, Thượng Đế Hào. Mà chúng ta lại chỉ có hai pháo đài là Thanh Sơn Hào và Quyền Trượng Hào. Lại nói đến lực lượng khoa học kỹ thuật trong pháo đài không trung của hai bên, đối phương có khả năng tấn công pháo đài không trung từ xa, mà chúng ta chỉ có pháo điện từ là chủ lực...Khoa học kỹ thuật quá lạc hậu.”

“Tiếp nữa là bộ binh cơ giới, tuy rằng hai bên đều có hai tập đoàn quân, nhưng trang bị bọc giáp xương vỏ ngoài của đối phương càng đầy đủ hơn. Tuy rằng chúng ta cũng có bọc giáp xương vỏ ngoài, nhưng chúng ta lại thiên về phụ trợ nhiều hơn, cũng không có mang theo súng lựu đạn đường kính 40.”

“Cuối cùng là số lượng siêu phàm giả, nếu nói về bán thần thì Đông đại lục có hai Kỵ Sĩ, hai người Lý Thần Đàn, Nhan Lục Nguyên còn không biết có ra tay hay không, Tây đại lục có bốn người, công tước Phong Bạo, công tước Hắc Thủy, công tước Phượng Hoàng, quốc vương Roosevelt.”

“Chiến sĩ gen, họ có cấp A, chúng ta không có.”

“Siêu phàm giả cấp B của họ cũng gấp chúng ta mấy lần.”

Lúc này Khánh Trần còn chưa biết vương thất đã lấy được ly rượu độc, nếu tính luôn mấy lão quái vật bên trong bảy cái quan tài màu vàng kim, thật ra bán thần của Tây đại lục cũng nghiền áp Đông đại lục.

Lý Vân Thọ thở dài nói:

“Lúc trước Kashima và Jindai đến, đúng là đã chôn xuống rất nhiều tai họa ngầm đối với Liên Bang, nếu Liên Bang là một ván sắt thì ta cảm thấy còn có thể đánh thử xem. Nhưng hiện tại ngươi nói như thế, đến cả ta cũng cảm thấy không có phần thắng...Thật ra ta cũng hiểu ngươi đưa ra quyết định rút lui, nếu là ta, cũng cũng sẽ không để Hội Phụ Huynh lãng phí ở sân khách nguy hiểm không thể nào phòng thủ được, về Tây Nam mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất.”

“Ừ.”

Hai bên im lặng, mỗi bên đều thấu hiểu đối phương không hề làm gì sao, nhưng vấn đề nằm ở chỗ này. Lý Vân Thọ đột nhiên hỏi:

“Những thành viên Hội Phụ Huynh vì hắc ma pháp nguyền rủa mà phải đi tha hương, còn có thể quay về sao?”

Khánh Trần lắc đầu:

“Ta không xác định, hiện tại phương pháp có thể khắc chế hắc ma pháp có tính chế ước hơi lớn.”

“Đã hiểu, ngươi cũng không có cách gì tốt hơn.”

Lý Vân Thọ thở dài nói.

Khánh Trần quay đầu nhìn chằm chằm vào Lý Vân Thọ:

“Lý thị không có ai từng đến Tây đại lục, sao ngươi biết Phụ Huynh sẽ rời đi vì hắc ma pháp?”

Lúc này thành phố số 10 đã không còn gián điệp, toàn bộ đều bị cảm giác tâm linh của người khổng lồ quét sạch. Thành phố số 10 cũng vào trạng thái im lặng, chỉ có mạng cục bộ bên trong mới có thể sử dụng.

Cho nên làm sao mà Lý Vân Thọ biết được?

Lý Vân Thọ nhìn mặt hồ sóng nước lóng lánh:

“Không cần nhìn ta bằng ánh mắt này, người Tây đại lục đã đến, cũng làm ta hiểu được một chút tác dụng của hắc ma pháp. Hơn nữa tên họ, sinh nhật của các thành viên chủ yếu trong Lý Thị đều đã nằm trong tầm tay của họ.”

Nói cách khác không chỉ thành viên trung tâm của Hội Phụ Huynh bị đối phương nắm giữ chặt chẽ, Lý Thị cũng giống như thế. Hội Phụ Huynh còn có thể tạm thời trốn vào trong Hắc Diệp Nguyên, vậy Lý Thị thì sao? Kịp sao?

Cho dù có kịp thì tất cả thành viên trung tâm của Lý Thị rời đi, vậy Lý Thị rắn mất đầu cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.

Cuối cùng Khánh Trần cũng hiểu vì sao Lý Thị sẽ đưa ra quyết định ngăn cản Hội Phụ Huynh.

Lý Vân Thọ bỗng nói:

“Nếu ông cụ còn sống, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy rất khó xử. Còn có thằng ranh Lý Khác kia nữa, nếu kết thúc sinh tử quan, ra khỏi lò sưởi, nghe được chuyện này chắc chắn cũng sẽ trách người làm ba là ta. Trường Thanh cũng đã ở tiền tuyến gọi điện thoại đến, khuyên ta đừng ngăn cản Hội Phụ Huynh...Nhưng mà, người là dao thớt, ta là thịt cá, tin tức của 41231 thành viên con cháu dòng chính từ trên xuống dưới của Lý Thị đều nằm trong tay đối phương, vùng dậy phản kháng đương nhiên là dũng cảm, nhưng sau khi phản kháng xong thì sao?”

Lý Trường Thanh, Lý Thúc Đồng, Lý Khác, còn có những đồ đệ Lý Thị khác của Khánh Trần, Lý Thị và hắn đã ràng buộc quá sâu. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ chuyện bị hắc ma pháp giết chết thật sự không có ý nghĩa gì cả.

Ngươi không phải hi sinh vào lúc tranh cướp trận địa nào đó, cũng không phải vì hoàn thành một sự nghiệp nào đó mà chết ở giữa đường, chịu nguy hiểm vì sự nghiệp. Mà là ngươi chết đi nhưng không có bất cứ ý nghĩa nào, nhiều nhất là làm cho đám Người Phán Quyết kia tiêu hao một chút tinh lực, cũng chỉ thế mà thôi.

Hắc ma pháp, hiện tại nó giống như một đám mây đen treo trên đỉnh đầu mọi người.

Lúc này, Lý Vân Thọ đột nhiên nói:

“Khánh Trần, nếu giao Lý Thị cho ngươi, ngươi có đối xử tử tế với nó không?”

Khánh Trần hoảng sợ.