Khoảnh khắc đó, hắn có chút hoảng hốt, thậm chí giống như nhìn thấy ông cụ đã từng mỗi ngày ngồi nơi đó. Giống như đã trôi qua mấy đời.
Lúc đó hắn vẫn còn là giáo tập tiên sinh ở nơi này, mỗi ngày đấu trí đấu dũng cùng các giáo tập khác trên giảng võ đường, hiện tại giáo tập Chu Hành Văn đã về hưu, giáo tập tiên sinh cũng đã đổi một nhóm người mới.
Lúc đó hắn còn từng ở biệt viện Thu Diệp dạy đám Lý Khác, Lý Thúc, Khánh Nhất tu hành, những học sinh kia buổi sáng tu hành, đến chiều lại cùng nhau ra về, trên đường về cãi nhau ầm ĩ, hiện tại Khánh Nhất phụ trách Mật Điệp Ti, một mình gánh vác một phía, đám Lý Thúc cũng trở thành trụ cột vững vàng ở trong quân.
Lúc đó ông cụ Lý vẫn còn ở, Khánh Trần lừa Long Ngư của đối phương ăn, không cần lo lắng gút mắc ích lợi giữa hắn và Lý Thị, cũng không cần đưa ra nhiều lựa chọn khó khăn như thế này.
Hiện tại đến cả Lý thị có tình cảm sâu đậm cũng phải cùng hắn đứng giữa một con đường có hai lối đi khác nhau, có thể đường ai nấy đi bất cứ lúc nào. Cuộc đời là như thế, mỗi người đều có sự lựa chọn riêng.
Chỉ mới nửa năm ngắn ngủi không gặp mặt, tóc của Lý Vân Thọ đã bạc hơn rất nhiều.
Người hầu lui xuống, Khánh Trần tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lý Vân Thọ, cười hỏi:
“Không sợ ta đến giết ngươi sao?”
“Chuông Vô Tâm trên Bão Phác Lâu không vang, ngươi không hề có sát ý, bán thần Kỵ Sĩ muốn ám sát một người bình thường như ta thì ta cũng không đề phòng được.”
Lý Vân Thọ cười nói.
Khánh Trần cảm thán nói:
“Ngươi trở nên tang thương rất nhiều...Sao còn rảnh rỗi ở đây câu cá?”
Lý Vân Thọ nhìn Long Hồ ngẩn ngơ nói:
“Có đôi khi khi đối mặt với sự lựa chọn, ta sẽ ngồi ở chỗ này, ngẫm lại nếu như ba vẫn còn sống thì hắn sẽ lựa chọn như thế nào. Bây giờ ngẫm lại, hắn có thể kinh doanh Lý Thị to lớn này tốt như thế, đúng là rất khó khăn.”
Lý Vân Thọ ngơ ngẩn nói:
“Năm ngoái, cho dù ba có bận như thế này thì khi bên ngoài Bão Phác Lâu rơi trận tuyết đầu tiên trong năm, hắn đều sẽ dẫn theo mấy anh chị em chúng ta chơi ném tuyết ở trên Long hồ. Sau khi lão Thất thành Kỵ Sĩ, hắn mới đổi hạng mục cố định ném tuyết kia thành đắp người tuyết. Bây giờ nhớ lại, mấy anh chị em mệt muốn xỉu, ngã ngồi ở bên hồ nhìn tuyết rơi đầy trời đổ xuống mặt hồ, đẹp biết bao nhiêu.”
Lý Vân Thọ nhìn về phía Khánh Trần cười nói:
“Nhưng ta cảm thấy cảnh tuyết của Long Hồ sau này sẽ không còn đẹp như trước kia nữa.”
Trong Long hồ chỉ nuôi Long Ngư, khi Khánh Trần và Lý Khác ăn hết Long Ngư rồi, trong Long Hồ cũng không còn cá nữa.
Lý Vân Thọ ngồi ở nơi đây, chỉ là vì có chút nhớ ba của hắn mà thôi.
“Lần này hắn sẽ chọn như thế nào?”
Khánh Trần hỏi.
“Khánh Trần, nếu hắn còn sống thì hắn cũng sẽ làm như thế.”
Lý Vân Thọ quay đầu nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh:
“Đây không phải do ta hay là hắn đưa ra sự lựa chọn, mà là gia tộc Lý Thị, tập đoàn tài chính này đưa ra sự lựa chọn.”
“Ừ, ta đã hiểu.”
Khánh Trần gật đầu.
Tuy rằng hiện tại Hội Phụ Huynh đang bị chặn trước cây cầu thằng trì, nhưng Khánh Trần cũng không cảm thấy cách làm của Lý Thị quá “xấu xa”.
Đây không còn thuộc định nghĩa “tốt” hoặc “xấu” nữa.
Mà là sự lựa chọn của bản thân khi đối mặt với cơn lũ của thời đại. Lý Thị có sai không?
Không.
Chỉ là lập trường đôi bên khác nhau, Khánh Trần có thứ hắn muốn bảo vệ, Lý Vân Thọ cũng có. Hội Phụ Huynh sẽ rút lui, là vì muốn lui về Tây Nam.
Lợi dụng địa lý hoàn cảnh của Tây Nam thục đạo thành lập tuyến phòng ngự, đây mới là lựa chọn tốt nhất. Làm như vậy, bộ binh cơ giới của Tây đại lục rất khó vượt qua, chỉ có thể dựa vào không quân...Tuy rằng Khánh Trần vẫn không biết phải làm như thế nào mới có thể cản được đám không quân kia, nhưng chiến tranh chính là một nghệ thuật được tính toán chính xác, có thể suy yếu một phần lực lượng nào của kẻ địch thì làm suy yếu phần đó.
Nhưng mà Hội Phụ Huynh có thể đi là bởi vì cơ nghiệp của Khánh Thị cũng không ở Trung Nguyên. Lý Thị lại không đi được.
Lý thị có được năng lực một mình đối mặt với Trần Thị và vương quốc Roosevelt sao?
Không có.
Lúc này, dù quyết định ngăn cản Hội Phụ Huynh sẽ có khả năng làm rạn nứt mối quan hệ đồng minh giữa Lý Thị và Khánh Thị, Lý Vân Thọ cũng cần phải can thiệp vào chuyện của Hội Phụ Huynh, buộc chặt Khánh Thị và họ lại cùng nhau.
Nếu để Hội Phụ Huynh rời đi, gia chủ Lý Vân Thọ sẽ không làm tròn trách nhiệm của chức vụ này.
Lý Vân Thọ đột nhiên cười:
“Ta còn tưởng rằng ngươi ngồi tàu bay phù không suốt hai tiến đồng hồ chạy tới đây, sau khi đến sẽ mắng chửi, nhưng ngươi lại bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của ta rất nhiều.”
“Ừ, chả có gì hay để mắng.”
Khánh Trần đáp lại.
Lý Vân Thọ hỏi:
“Tây đại lục thật sự mạnh như vậy sao? Lại có thể làm ngươi đầu tiên là lựa chọn lui lại chứ không phải là đánh một trận.”
Hắn biết rõ Khánh Trần là một người như thế nào, nếu đổi thành người khác, hắn sẽ cảm thấy đây là một con người nhu nhược sợ chiến đấu, nhưng Khánh Trần lại khác. Danh tiếng mà Khánh Trần có được đều dựa vào đánh nhau mà ra.
Cho nên, Lý Vân Thọ lập tức hiểu được, Tây đại lục quá mạnh, cho nên Khánh Trần cũng không biết phải làm thế nào mới thắng được. Lý Vân Thọ nói:
“Ngươi là người từng đến Tây đại lục, nói cho ta nghe một chút đi, rốt cuộc lực lượng bên kia như thế nào.”