Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2759: Xuống Cấp




Lý Vân Thọ cười cười:

“Không phải làm ngươi làm gia chủ Lý Thị, mà là nói nếu Lý Thị từ bỏ cơ nghiệp của chúng ta, theo Hội Gia Trưởng cùng nhau lui về Tây Nam thì có bị xa lánh hay không?”

Làm như vậy, cũng có nghĩa Lý Thị từ bỏ cơ sở công nghiệp ở Trung Nguyên, mạch máu kinh tế của nó, giao toàn bộ vận mệnh của tất cả mọi người trong Lý Thị vào tay Khánh Thị.

Một khi Khánh Thị cắt đứt tiếp viện, hoặc là cố ý cô lập, như vậy Lý Thị sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Khánh Trần hỏi:

“Tại sao lại đưa ra quyết định như vậy?”

Lý Vân Thọ nhìn mặt hồ một lúc lâu:

“Đùa thôi. Khánh Trần, ta hỏi ngươi một câu hỏi cuối cùng, ngươi quyết tâm muốn chiến đấu sống chết đến cùng với Tây đại lục sao? Chung ta đã không có phần thắng, cần gì phải hi sinh vô ích chứ?”

Khánh Trần nói:

“Ta không có sự lựa chọn thứ hai, bởi vì ta sẽ không trơ mắt nhìn những người trên mảnh đất này trở thành nô lệ.”

“Đã hiểu.”

Lý Vân Thọ gật đầu:

“Quay về đi, các ngươi muốn bình an đi qua cầu thành trì chắc chắn là không được, muốn qua thì đánh qua đi, chúng ta phải đường ai nấy đi rồi.”

Khánh Trần đứng dậy rời đi.

Lý Vân Thọ nghe được tiếng bước chân rời đi xa, vẫn chưa đứng dậy.

Hắn chỉ lẳng lặng nhìn mặt hồ, hình như bên tai còn vang vọng tiếng cười nói vui vẻ của các anh chị em khi còn nhỏ:

“Ông già, ông đi đúng lúc thật đó.”

Lý Vân Thọ cảm thán nói:

“Nếu ngươi lại sống lâu thêm một năm thì ngươi mới là người đưa ra những quyết định gian nan này. Bây giờ thì hay rồi, tất cả đều rơi vào trên người ta, cũng không biết có phải ngươi cố ý hay không...”

“Đại ca!”

“Hửm?”

Lý Vân Thọ gần như cho rằng bản thân gặp ảo giác, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, thật sự có người đứng phía sau gọi hắn. Hắn quay đầu, nhìn thấy người đứng phía sau, cười nói:

“Đến đây từ lúc nào vậy, sao không có tiếng bước chân gì thế?”

“Là ngươi quá tập trung.”

Người đứng sau trả lời.

“Bắt đầu đi, chúng ta không có thời gian do dự.”

Lý Vân Thọ đứng lên vỗ bụi bậm trên quần áo, đi về phía Bão Phác Lâu.

Đếm ngược quay về 13:00:00

Một lời đồn thổi bị rò rĩ ra từ cuộc gọi hội nghị video của quản lý cấp cao thuộc Lý Thị, Lý Thị tiến hành bàn bạc về vấn đề có nên khai chiến với Tây đại lục hay không, kết quả phái chủ chiến do Lý Trường Thanh cầm đầu lại hoàn toàn trở mặt với phái chủ hòa do Lý Vân Thọ dẫn đầu.

Trong hội nghi, Lý Trường Thanh yêu cầu Lý Vân Thọ mở cầu thành trì ra, để Hội Phụ Huynh đi qua.

Nhưng mà Lý Vân Thọ lại trách Lý Trường Thanh vì một người đàn ông mà lại không quan tâm đến ích lợi của gia tộc, phản bội Lý Thị. Hai anh em họ cãi nhau trong cuộc họp hơn một tiếng đồng hồ, tan rã trong không vui.

Sau cuộc họp, bộ hậu cần của Lý Thị cắt đứt tất cả tiếp tế cho Lý trường Thanh, thậm chí còn gạch bỏ chức vụ quân hàm của đám Lý Trường Thanh, thậm chí còn hủy bỏ toàn bộ quyền hạn điện tử của những người đi theo Lý Trường Thanh.

Trong khoảng thời gian ngắn, bộ đội dưới quyền của Lý Trường Thanh thậm chí còn không thể khởi động xe tăng của chính bộ đội mình, bởi vì không có quyền hạn!

Trưa hôm đó, bộ đội Lý Trường Thanh chỉ còn lại một pháo đài không trung Thanh Sơn Hào, dưới sự đuổi bắt của hạm đội không trung của Lý Thị, lui nhập và Khánh Thị ở Tây Nam, thỉnh cầu được che chở về mặt chính trị.

Nếu không phải pháo đài không trung là hệ thống quân sự vật lý độc lập, có lẽ họ cũng không thể mang đi pháo đài không trung.

Đếm ngược quay về 10:00:00

Tin Lý Thị nội loạn truyền khắp Liên Bang.

“Lý Thị đột nhiên phản chiến đánh ngược lại, chúng ta đã là quân đội duy nhất của Đông đại lục Liên Bang dùng để chống cự Tây đại lục sao? Trận này còn đánh kiểu gì nữa?”

Bộ đội cảnh vệ, một tham mưu tác chiến ngơ ngẩn nói.

Lúc này, Linh nhìn về phía tham mưu tác chiến, dùng giọng điệu lạnh nhạt nói:

“Trong thời gian chiến tranh mà còn nói ra được những lời này, tháo huân chương của ngươi xuống, đi học lại cơ sở, học xem làm sao để trở thành một binh lính thực thụ đi.”

Khánh Dã nhíu mày:

“Hạ thẳng năm cấp sao?”

“Không được à?”

Linh nhìn về phía hắn:

“Hình như Khánh Trần đã từng nói ta có toàn quyền xử lý. Hay là nói tinh thần quân nhân mà Khánh Thị nói cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi?”

Khánh Dã nhìn về phía tham mưu tác chiến:

“Tự mình tháo đi, đừng để ta nói nhiều, đi binh đoàn thứ nhất báo cáo.”

Tham mưu tác chiến kia không nói một lời cời huân chương và nơ trên quân phục của mình xuống, thật sự không hề biện hộ thêm câu nào, lập tức đi ra ngoài.

Khánh Dã nhìn về phía Linh:

“Ta biết ngươi muốn mượn cơ hội để tạo uy tín, cũng muốn xem thử chúng ta có nghe theo chỉ huy hay không, nhưng đừng xem thường Khánh Thị. Nếu ông chủ đã quyết định giao quyền chỉ huy cho ngươi, vậy dù bây giờ ngươi bảo chúng ta đi chịu chết, chúng ta cũng sẽ làm theo.”