Khánh Trần quay đầu nhìn ra ngoài cửa, không biết từ khi nào Linh đã cởi chiếc khăn lụa ở cổ ra, để lộ dấu hiệu người máy dưới cổ.
Người ở trong phòng chỉ huy đều biết dấu hiệu kia có ý nghĩa là gì, đây là một người máy!
Linh cười nói với nhất:
“Diễn không tệ đâu."
Nhất hoảng hốt đáp:
“Á, chuyện này..."
Linh thấy mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, không thèm để tâm tới:
“Bây giờ ngươi muốn mau chóng rút lui cho hết phải không?"
"Ừm."
Khánh Trần đáp:
“Rút lui xong sớm một ngày thì Jindai Kura có thể sớm rời khỏi chiến trường một ngày. Mỗi phút mỗi giây đều là tính mạng của hắn, hiện giờ đã mở 78 cánh cửa bí mật rồi."
“Cánh cửa bí mật ngày càng mở nhiều, mấy người Khánh Trần đã không giới hạn việc mở cánh cửa bí mật ở Tây Nam nữa rồi. Chỉ cần là nơi nguy hiểm, vậy thì họ sẽ cho nhân viên rút lui tới đó trước, sau đó từ từ di chuyển tới tây nam."
Vậy nên thời gian rút lui đã giảm từ 12 ngày thành còn 48 tiếng.
Linh đi tới bên cạnh sa bàn tin tức:
“Thật ra ngươi cũng hiểu Jindai Kura không thể chống đỡ được một ngày, đúng hay không hả? Trong cuộc nội chiến, hạm đội phi thuyền của tập đoàn Jindai đã bị đánh nát, phái gia chủ lại vẫn luôn nắm giữ lấy cứ điểm trên không trung, nếu cho hắn thêm thời gian để cướp lại cứ điểm không trung thì tình hình sẽ khá hơn một chút, nhưng hiện giờ chắc chắn là không được."
Khánh Trần im lặng.
"Đến lúc này mà ngươi muốn chỉ dựa vào bản thân để giải quyết chuyện này là không thể nào rồi."
Linh nhìn Khánh Trần:
“Đi đi, tới Lý thị, thuyết phục họ. Tàu Thanh Sơn cách chiến trường phía bắc chưa đầy 310 kilomet, chỉ cần nó chịu đi, vậy thì còn có hi vọng."
Linh nói:
“Đương nhiên ta chỉ hi vọng dùng cái giá là tập đoàn Jindai và tàu Thanh Sơn để đổi lấy 48 tiếng. Mặt khác, bây giờ trong thành phố số 18 có 81 chiếc chiến hạm vận tải cỡ nhỏ đang dỗ, nếu họ chịu hỗ trợ, các ngươi cũng sẽ nhanh chóng rút lui xong hơn."
Khánh Trần lắc đầu:
“Chắc chắn Lý thị sẽ không giúp đỡ đâu."
Linh quay đầu nhìn về phía Nhất, vừa cười vừa nói:
“Đây chính là mặt ác của con người rồi. Lý thị rất mập mờ, một khi Hội Phụ Huynh rút lui xong vậy thì cả khu vực Trung Nguyên cũng chỉ còn một mình hắn lưu lại, đồng thời đối mặt với Trần thị và vương quốc Roosevelt, vậy nên họ cũng hi vọng Hội Phụ Huynh ở lại, ép Khánh thị xuất binh về Trung Nguyên chứ không phải co đầu rụt cổ ở tây nam."
"Nếu ta đoán không sai thì Lý thị cũng đã đóng binh ở những con đường quan trọng từ Trung Nguyên tới tây nam, ngăn cản thành viên Hội Phụ Huynh đi bộ rời khỏi, ta nói không sai chứ?"
Nhất nhìn về phía Khánh Trần:
“Thật vậy hả?"
Khánh Trần gật đầu:
“Ừm, bây giờ số Người Trong Nhà kia đã ngừng lại, cách phía tây nam 210 kilomet nữa. Lý thị chặn cây cầu bắc ngang qua sông Xuân Lôi lại, cấm đi qua, hiện giờ hai bên đang giằng co với nhau, rất có thể sẽ xảy ra xung đột."
Đây là điều Nhất tuyệt không ngờ tới, nàng không ngờ rằng vào thời khắc mấu chốt này, một đồng minh như Lý thị lại chọc một dao từ phía sau Hội Phụ Huynh.
nhưng đây chính là sự lựa chọn của tập đoàn, khi đối mặt với xung đột lợi ích, Đế Sư hay thành viên hội đồng quản trị độc lập đều là hư ảo, chỉ có lợi ích mới là thật.
Một khi hội phụ huynh rút lui, vậy thì Lý thị chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự hủy diệt, ngoài ra không còn bất kỳ khả năng nào khác. Linh sớm đã nghĩ tới chuyện này rồi.
Cách tính toán dựa theo tính cách con người của nàng đang dần được khẳng định. Khánh Trần quay người đi ra ngoài:
“Ta tới thành phố số 18 một chuyến, các ngươi ở đây chờ tin tức của ta."
Lúc đi tới cửa, Khánh Trần đột nhiên quay đầu nhìn về phía Linh:
“Nếu ta giải quyết được chuyện này, vậy ngươi có bằng lòng tiếp nhận vị trí chỉ huy không?"
Linh cười đáp:
“Được."
"Tốt lắm."
Khánh Trần đi ra bên ngoài, tiến vào trong phi thuyền."
Trần Dư đã được hắn cởi bỏ Con Rối Giật Dây, tạm thời bị dây leo của Bạch Diệp Nguyên trói hai tay lại, giam trong ngục giam bí mật. Để cho an toàn, hai cánh tay của hắn bị trói bởi bốn sợi dây, trên người còn có tám mươi sợi nữa, bị trói chẳng khác nào một cái bánh chưng.
Phi thuyền bay hai tiếng là có thể tới thành phố số 18.
…
Đếm ngược quay về 16:00:00
Khánh Trần lái tàu bay phù không bay đến bên ngoài thành phố số 18.
Nhân viên trong hạm chính của bộ đội Ảnh Tử nói:
“Ông chủ, nếu Lý thị đã quyết tuyệt như thế, ngươi ở trên tàu bay có lẽ sẽ có nguy hiểm.”
“Không đâu.”
Khánh Trần bình tĩnh lắc đầu:
“Liên lạc với Lý Thị, để họ cho chúng ta vào. Hiện tại ta lại đang lo lắng Lý Vân Thọ không chịu thấy ta chứ không lo lắng họ sẽ ra tay vào lúc này.”
Lúc này, đèn điện tử tín hiệu trong tàu bay phù không sáng lên, họ còn chưa kịp liên lạc với Lý Thị, hệ thống phòng thủ của thành phố số 18 đã lập tức mở cửa cho họ.
Khánh Trần có hơi ngạc nhiên, dù sao hai bên vẫn còn đang giằng co ở cầu thằng trì trên sông Xuân Lôi, hắn còn tưởng Lý Vân Thọ sẽ không muốn gặp hắn. Nhưng mà tàu bay phù không lại bay thẳng một mạch không bị cản trở, thậm chí đài quan sát của cảng hàng không còn chỉ dẫn cho họ, lập tức đi thẳng vào trang viên trên sườn núi. Phải biết rằng nơi đây chính là đại bản doanh của Lý Thị, gia chủ Lý Vân Thọ ở nơi này, Xu Mật Xử cũng ở nơi này.
Nếu trên tàu bay phù không này mang theo vũ khí sinh hóa, như vậy chỉ cần ba phút là có thể giết chết tất cả thành viên trung tâm của Lý Thị trên sườn núi này.
Cho dù không mang theo vũ khí, dựa vào thực lực hiện tại của Khánh Trần thì muốn giết sạch người trong cả trang viên cũng là chuyện dễ như trở bàn tay...Thanh Sơn Hào cũng không ở gần đây.
Nhưng mà một chỗ như thế, lại không hề phòng bị mà rộng mở với Khánh Trần.
Tàu bay phù không từ từ rơi xuống sân bay, một người hầu dẫn Khánh Trần đi về phía Bão Phác Lâu, trên đường còn vô cùng vui vẻ nói:
“Lâu lắm rồi ngài không quay về, ngày nào cũng có người đến quét dọn biệt viện Thu Diệp, tuyệt đối không có một hạt bụi.”
Dáng vẻ nhiệt tình của người hầu cũng không khác gì trước kia, giống như từ trước đến nay Khánh Trần chưa bao giờ rời đi. Người hầu dẫn Khánh Trần đến Long Hồ mà ông cụ từng câu cá.
Hắn ngẩng đầu nhìn, lại thấy Lý Vân Thọ ngồi trên câu cầu gãy kia thả câu.