Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2755: Không Thể Ngăn Cản




"Ta và Khánh Trần chỉ huy cũng không có khác biệt gì lớn cả."

Linh nói:

“Ngươi chớ có đánh giá thấp hắn. Trước khi tới nơi này ta đã sử dụng mạng Internet dân dụng để tìm kiếm tất cả tài liệu liên quan tới hắn, ở trong mắt của ta, trong phạm trù nhân loại, hắn đã đạt tới cực hạn rồi."

Trong thời gian ngắn, từ một người đặc thù trở thành bán thần. Trong thời gian ngắn, phát triển được một tổ chức Hội Phụ Huynh lớn mạnh. Nếu nhìn lâu dài thì gần như mọi quyết định đều rất chuẩn xác. Đương nhiên cũng chỉ là gần như chứ không phải là lần nào cũng vậy.

Nhưng theo Linh thấy thì nếu Khánh Trần không mắc sai lầm, nếu trí lực của Khánh Trần đủ để khống chế tất cả mọi chuyện trên đời, lại hiểu rõ tất cả mọi chuyện, vậy thì Khánh Trần chính là thượng đế rồi.

Nếu chỉ so sánh điểm này thì dù Khánh Trần lợi hại nhưng góc nhìn thượng đế của Người Xem Mệnh cao hơn một bậc, một cái thì vẫn nằm ở cấp độ nhân loại, một cái khác thì đã siêu thoát cấp bậc nhân loại rồi.

"Thế nhưng ngươi hiểu rất rõ chiến lược và lực lượng quân sự của Tây đại lục mà." Nhất kéo tay Linh:

“Đi mà, đi mà!"

Linh im lặng một hồi:

“Nhất, chỉ huy một cuộc chiến tranh chắc chắn sẽ hi sinh rất nhiều, ngươi hiểu ý nghĩa của chuyện này không?"

"Ý nghĩa như nào hả?"

Nhất nghi hoặc.

"Có nghĩa là ngươi sẽ phải quyết định sự sống cái chết của rất nhiều người, không chỉ là kẻ địch mà còn cả của người một nhà."

Linh nghiêm túc đáp.

Nhất không nói gì nữa.

"Jindai Kura không thể ngăn cản được bảy ngày."

Linh nói:

“Dù là hắn đánh cược cả tính mạng, thậm chí là tất cả tính mạng của tất cả mọi người bên cạnh hắn thì cũng không thể ngăn cản được hạm đội thành phố Bạch Ngân, thành phố Phong Bạo bảy ngày được, thậm chí là một ngày cũng không thể chống đỡ nổi. Vả lại, nếu kế hoạch không đổi thì hai hạm đội tàu đổ bộ của vương quốc cũng sẽ tới, lực lượng này đủ để nghiền ép liên bang Đông đại lục."

Linh nói tiếp:

“Vậy nên chuyện xảy ra tiếp theo chính là Jindai Kura sẽ chết, chuyện tương tự như vậy sẽ thường xuyên xuất hiện trong tương lai."

"Không còn lựa chọn khác hay sao?" Nhất hỏi.

"Chiến tranh là một trò chơi giết người, mặc kệ mọi người tô vẽ cho nó như thế nào đi nữa thì bản chất của chiến tranh chính là một phe dùng mọi khả năng tiêu diệt sinh lực của phe địch."

Linh nói:

“Đây là một trận chiến chắc thắng tới 99,99% rồi. Vào thời khắc khó khăn nhất, mọi người sẽ bắt đầu chất vấn quyết định của quan chỉ huy có chính xác hay không. Những vị quan chỉ huy bị lịch sử nghi ngờ đều không có kết quả gì tốt cả, huống chi ta cũng không phải nhân loại."

"Không đâu, không đâu mà."

Nhất đáp:

“Khánh Trần là người hiểu chuyện!"

"Thế nhưng nếu ta để cho Khánh Trần hi sinh thì sao?"

Linh hỏi.

Nhất ngẩn ra:

“Cũng chưa chắc sẽ gặp phải tình hình cực đoan như vậy mà."

"Hắn là bán thần, thực lực vô cùng mạnh mẽ."

Linh trả lời:

“Trận chiến này chắc chắn sẽ vô cùng gian khổ, đánh tới thời điểm cuối cùng, nhất định sẽ gặp phải tình huống này."

Nhất cúi đầu im lặng, nàng suy nghĩ hồi lâu mới nói:

“Xin lỗi, vậy thì ta không thể đi dạo cùng ngươi được nữa rồi. Ta có thể hiểu cho nỗi lo của ngươi, cũng có thể hiểu được ngươi có thành kiến với nhân loại. Trong lịch sử của nhân loại, ngươi đã từng gặp nhất nhiều người bẩn thỉu, đen tối."

Linh nói:

“Ba của ngươi đã bảo vệ ngươi quá tốt rồi."

"Đúng."

Nhất sửa lại lời cô:

“Ta quản lý 23 ngục giam của liên bang, trong đó đều là những kẻ hung tàn tới tột cùng, ta cũng đã từng gặp phải rất nhiều kẻ ác độc. Nhưng ngay từ nhỏ cha đã dạy ta một điều, sau khi nhìn thấy rõ chân tướng cuộc đời thì vẫn phải yêu thương cuộc sống. Dù con người có một mặt là xấu xí, bẩn thỉu nhưng cũng có mặt tốt đẹp, ông ấy dạy ta phải chú trọng tới phần tốt đẹp của con người chứ không phải là chỉ nhìn chăm chăm vào cái xấu."

Nhất nhìn Linh, lên tiếng:

“Thật ra dù gặp được ngươi thì ta vẫn cảm thấy rất buồn, bởi vì trải qua thời gian một ngàn năm, ta vẫn luôn tưởng tượng ngươi trông như thế nào, vậy nên thật sự là rất buồn. Nhưng bây giờ thì ta không thể ở bên ngươi được nữa rồi, ta muốn ở bên cạnh Khánh Trần, xin lỗi."

Nói xong, Nhất quay người, chạy về phía trụ sở đóng quân của bộ đội cảnh vệ. Nàng chạy tới cửa phòng chỉ huy, lúc này Khánh Trần đang nhìn sa bàn theo dõi các tin tức, nhíu mày trầm tư, nghe được tiếng bước chân thì hắn quay đầu lại, bật cười hỏi:

“Sao ngươi lại tới đây?"

"Sao hả, không chào đón ta à?"

Nhất cười đáp.

"Không phải."

Khánh Trần nói:

“Ta cảm thấy ngươi và vị kia khó khăn lắm mới gặp được nhau, nên ở cạnh nhau nhiều hơn."

"không cần đâu."

Nhất đáp:

“Có cần phải tính toán chuyện gì không, để ta hỗ trợ."

Khánh Trần không hề hỏi tại sao Linh không tới, Nhất cũng không nói chuyện này. Hắn gật đầu:

“Vậy thì tốt quá, ngươi cũng có tin tức của Hội Phụ Huynh và dân cư thành phố số 10, ngươi tính toán phương pháp rút lui nhanh nhất giúp ta..."

Hắn còn chưa nói hết thì giọng nói của Linh đã truyền vào:

“Suy nghĩ của ngươi không thể bị giới hạn ở điểm này được."