Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2754: Mất Mặt




Có người quay đầu cười đáp:

“Chúng ta nhận được mệnh lệnh, tốc độ rút lui qua cánh cửa bí mật quá chậm, phải có một nửa số người đi bộ tiến tới năm thành phố ở tây nam đưa tin."

"Chờ chút đã. Các ngươi là Người Nhà màu tím, Người Nhà màu xanh, cấp bậc của các ngươi cao như vậy, các ngươi nên đi qua cánh cửa bí mật mới đúng chứ."

Những Người Nhà màu tím lưng đeo hành lý đi về phía ngoài thành phố tươi cười vẫy vẫy tay:

“Phục tùng mệnh lệnh."

Hơn ba trăm nghìn người bắt đầu một chuyến hành trình dài dằng dặc và buồn chán, bây giờ đang là mùa hè nóng nực, mặt trời ở trên cao tỏa ra ánh nắng chói chang, đi không bao lâu thì quần áo ai nấy đều ướt sũng.

Nhưng họ không hề phàn nàn một câu nào, dùng phương pháp tổ chức dạy, lấy ra một chiếc áo cộc, gấp thành một chiếc mũ che nắng đơn giản, sau đó tiếp tục di chuyển.

Người dân thành phố số 10 nhìn đội ngũ rời đi này, đột nhiên có người nói:

“Ta không tin một đội ngũ như vậy sẽ hèn nhát không dám ứng chiến, chắc chắn họ sẽ trở lại."

Hơn ba trăm nghìn người chia thành hơn một nghìn đội, mỗi một đội đều có một Người Nhà cấp bậc cao dẫn đầu, một đội ba trăm ba mươi người, xếp thành một hàng thật dài. Từ trên bầu trời nhìn xuống, họ tựa như những con rồng uốn lượn trên mặt đất, tiến về phía trước.

Không có ai tụt lại phía sau, cũng không có ai chạy trốn.

Hành trình tới tây nam lần này dài hai nghìn ba trăm kilomet, dường như họ đang dùng đôi chân của mình để đo đạc non sông tươi đẹp sắp mất đi, nhưng cuối cùng rồi sẽ cướp lại được này.

Trong căn cứ quân sự B19 của tập đoàn Jindai ở phía bắc, Jindai Kura đứng trong bộ chỉ huy nhìn cảnh vật hoang toàn ở bên ngoài, quay đầu hỏi Ryosuke Takahashi:

“Tất cả thông tin liên lạc đã bị cắt đứt rồi sao?"

Ryosuke Takahashi nghiêm nghị gật đầu:

“Trước khi tất cả các phương thức liên lạc bị cắt đứt, có thể thống kê chúng ta đã bị 712 quả tên lửa tầm xa tấn công, gần như đã bao trùm toàn bộ công trình quân sự của chúng ta, chỉ có một số ít kịp rút lui. Cũng may là phi thuyền đều đã bay lên, còn có lực lượng để chiến đấu, nhưng sẽ không còn tiếp tế, cũng không có viện quân nữa rồi."

Jindai Kura cười đáp:

“Cũng không biết cô gái trong hình chiếu 3D kia là ai nữa, thế mà cô ta không nhắc nhở chúng ta sớm hơn một chút, quá đáng quá."

"Trưởng quan, đến bây giờ mà ngài còn cười được."

Ryosuke Takahashi cảm thấy thật khó tin.

"Sao hả?"

Jindai Kura cười híp mắt:

“Chẳng lẽ khóc lóc có thể khiến quân đội Tây đại lục rút lui sao? Lên phi thuyền nào, tập trung tất cả phi thuyền, chúng ta sẽ nghênh chiến kẻ địch ở vùng vịnh."

Muto Taka ở cạnh đó đè nén hồi lâu, cuối cùng mở miệng nói:

“Thật ra chúng ta có thể trốn về phía tây nam, từ đó xuyên qua đường biển, tìm kiếm một hòn đảo để nghỉ ngơi lấy lại sức. Ta cảm thấy chúng ta không cần phải chôn cùng với liên bang này."

"Sau đó cướp thân thể con cháu mình, sống một cuộc sống dài lâu hay sao?"

Jindai Kura hỏi lại, khiến Muto Taka ngẩn người ra.

Jindai Kura vỗ bả vai hắn:

“Ta cũng không thể làm như vậy được. Khánh Trần giao chuyện này cho ta, vậy ta sẽ phải làm thật tốt. Còn nữa, trước mặt rất nhiều người ta đã hạ quân lệnh trạng, kết quả không nói lời nào đã trốn chạy rồi, ta cũng biết sĩ diện chứ. Nếu chạy, vậy sau này sao ta có thể ngẩng cao đầu khi uống rượu với người khác được chứ? Đến khi đó sẽ có người chỉ thẳng vào mặt ta nói "Nhìn đi, đây chính là tên trốn chạy trước đó, vậy thì mất mặt lắm."

Đếm ngược còn 18:00:00 tiếng.

Nhất đi trên đường, rầu rĩ không vui. Linh nhìn nàng:

“Sao vậy?"

Nhất nói:

“Nơi này được mấy người Khánh Trần xây dựng tốt như vậy, ngươi có thấy hay không, người dân ở thành phố số 10 vui vẻ hơn người dân ở những nơi khác nhiều."

Linh gật đầu đáp:

“Đúng là như vậy, nhưng niềm vui này là vì giai cấp ở nơi này vẫn chưa cố định, bởi vì tai nạn nên có quá nhiều cơ hội, cảm thấy cuộc sống có mục tiêu để hướng tới. Nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi, chức vị, cơ hội ở nơi đây rất nhanh sẽ được bổ sung đầy đủ, họ sẽ hình thành giai cấp đặc quyền mới, sau đó tất cả mọi người sẽ rơi vào trong vòng xoáy, không còn vui vẻ nữa. Dù là Khánh Trần cũng không thay đổi được điểm này."

Nhất:

“..."

Vào thời điểm này, cần gì phải giảng giải mấy đạo lý chả ai thích nghe này chứ.

"Thế nhưng nếu nơi này không còn nữa..."

Nhất nói với vẻ tội nghiệp.

"Không, nói này sẽ không biến mất đâu, chỉ có Hội Phụ Huynh biến mất mà thôi." Linh bình tĩnh nói:

“Vương quốc Roosevelt cần số nhân khẩu châu Á này để bổ sung cho nền công nghiệp, nền nông nghiệp mới của họ. Nếu giết hết tất cả người ở đây, vậy chẳng lẽ để các quý tộc tự mình xuống ruộng làm việc hay sao?"

Nhất:

“Thế nhưng những người dân ở đây đều sẽ trở thành nô lệ."

Nhất nói tiếp:

“Nghĩ tới chuyện này là ta không có lòng dạ nào đi dạo phố tiếp, khó chịu lắm á."

"Vậy thì phải làm sao mới khiến ngươi vui vẻ hơn?"

Linh cười như không phải cười, hỏi.

Hai mắt Nhất sáng ngời, nàng tựa như một đứa bé đang cò kè mặc cả:

“Ngươi đi theo ta tới trụ sở đóng quân của bộ đội cảnh vệ, thật lòng chỉ huy giúp đỡ bọn họ, như vậy thì ta sẽ cảm thấy vui vẻ luôn!"