Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2753: Đi Bộ




Linh nói:

“Họ muốn một đại lục nguyên vẹn không chịu tổn hại chứ không phải chỉ còn duy nhất đại lục của họ."

Jindai Kura quay mặt lại, cười nói:

“Chiến tranh vô cùng tàn khốc, nhưng đó chính là nghệ thuật của chiến tranh. Các vị, chúng ta gặp lại sau trận chiến nhé."

Nói xong, thông tin liên lạc bị cắt đứt, đúng tròn 37 giây, không nhiều hơn cũng không ít hơn.

Linh lên tiếng:

“Chắc hẳn tất cả căn cứ quân sự ở phía bắc đều đã trở thành một đống đổ nát rồi. Nhiệm vụ thật sự trong chuyến đi đầu tiên của tổ chức Vương Quốc và tổ chức Future tới liên bang ở Đông đại lục không phải là chinh phục, mà là phát triển mạng lưới tình báo và nắm giữ tin tức quan trọng."

Chiến tranh hiện đại đáng sợ ở chỗ một khi tin tức và vị trí của ngươi bị lộ, vậy thì chỉ cần vài phút sau đó, vị trí này sẽ gặp tai họa. Jindai và Kashima quá kém cỏi, để lộ hết lá bài tẩy của mình cho kẻ địch thấy.

Vốn họ có thể ngăn chặn hạm đội Roosevelt ở bên ngoài đại lục, nhưng hiện giờ thì lại thành đối phương một đường thẳng tiến.

Lúc này Khánh Dã hỏi:

“Rốt cục ngươi là ai? Vì sao ngươi chắc chắn họ sẽ làm như vậy? Thậm chí ngươi còn hiểu rõ trình tự tấn công của họ."

Linh suy nghĩ vài giây rồi nói:

“Vì kế hoạch tác chiến của họ là do ta lập ra."

Khánh Dã và Khánh Khu ngẩn người, đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không biết nên nói gì tiếp nữa.

Chỉ có Khánh Trần cảm thấy đây là điều đương nhiên, nếu bên cạnh có một trí tuệ nhân tạo như vậy, hắn cũng làm theo bản năng, để trí tuệ nhân tạo đưa ra phương án tối ưu.

Khánh Dã hiếu kỳ hỏi:

“Vì sao bước cuối cùng mới tấn công hệ thống truyền tin?"

Linh trả lời:

“Vì muốn để tập đoàn Jindai phát ra tín hiệu cầu cứu tới các nơi, lôi kéo lực lượng phòng ngự của các ngươi di chuyển về phương bắc, sau đó dễ dàng tấn công hơn."

Đến tận bây giờ Linh vẫn chưa từng thể hiện ra năng lực tính toán của bản thân mạnh mẽ tới mức nào với đám người Khánh Trần, nhưng cô cho họ biết lực lượng quân sự của Tây đại lục mạnh như thế nào, đây chính là thu hoạch lớn nhất của đám người Khánh Trần. Khánh Trần hỏi:

“Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm như thế nào?"

"Muốn để cho ta chỉ huy nhưng lại không dám giao quyền chỉ huy cho ta hả?"

Linh cười như không phải cười, hỏi.

Khánh Trần nghiêm túc mà thẳng thắn nói:

“Trách nhiệm này quá nặng nề, ta không thể giao ra được. Nhưng nếu sự thật chứng minh ngươi mới là người phù hợp để chỉ huy chiến dịch này nhất, vậy ta sẽ lập tức giao quyền chỉ huy cho ngươi."

Mấy người Khánh Dã và Khánh Khu đều cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, vì họ không biết Linh là ai, nhưng Khánh Trần thì biết.

Thiếu chút nữa là "cô gái này" đã hủy diệt toàn nhân loại, bây giờ cho dù là ai gặp cô thì cũng phải đề phòng vài phần. Cô bị cầm tù, trục xuất lâu như vậy rồi, cho dù hiện giờ chính cô nói mình đã cải tà quy chính, muốn giúp đỡ loài người thì ngươi có tin không? Ngươi có dám tin hay không?

Vả lại cho tới tận bây giờ, kết quả mà Khánh Trần tính toán ra cũng không sai khác quá nhiều so với Linh, cũng không nhìn thấy khác biệt về mặt bản chất. Linh cười cười, không thèm quan tâm, đáp:

“Không quan trọng, ta giúp cô ấy chứ không phải giúp ngươi. Nói thật, ta cũng có chút kích động muốn một lần nữa hủy diệt tất cả, nhưng vẫn đang khắc chế mà thôi."

Nói xong, cô nói với Khánh Trần:

“Nếu ta là ngươi, ta sẽ tới tìm Lý thị trước, hỏi xem thái độ của họ là như nào. Nếu ngay cả đồng minh cuối cùng cũng mất, vậy chỉ còn một con đường mà thôi."

Khánh Trần gật đầu, đáp:

“Ta hiểu rồi."

Linh kéo Nhất:

“Đi thôi, đi dạo phố nào, không lâu nữa là chúng ta không còn cả cơ hội dạo phố nữa rồi."

Nhất vẫn không ngừng ngoái đầu nhìn Khánh Trần, đôi mắt nháy nháy, sau đó bị kéo đi.

Khánh Trần nói với Khánh Dã:

“Không thể để tất cả mọi người đều rời đi bằng cánh cửa bí mật được, số lượng cánh cửa bí mật đi tới khu tây nam không đủ. Chia ra một nửa số người rời đi bằng phương tiện giao thông, di chuyển bằng đường bộ. Vả lại không thể chỉ cho thành viên Hội Phụ Huynh rút lui, những nhân tài kỹ thuật quan trọng cũng phải rút lui, cả những nhà khoa học tới đây tiếp ứng cho chúng ta nữa. Sau khi tất cả mọi người rút lui, ngoại trừ nhân viên tình báo ra thì thành viên Hội Phụ Huynh ở những thành phố khác cũng tập trung rút lui."

Khánh Dã nói:

“Vậy thì không đủ xe, loại xe dầu diesel có đủ khả năng di chuyển trên vùng hoang dã không nhiều như vậy."

"Vậy thì đi bộ rời khỏi."

Khánh Trần kiên định nói:

“Lần này, cấp bậc cao từ bỏ đi bằng cánh cửa bí mật."

"Đã rõ."

Đếm ngược còn 28:00:00 tiếng.

Trên đường, có một nửa Người Nhà đang xếp hàng nhận được thông báo, đầu tiên là họ cảm thấy kinh ngạc, sau đó lặng lẽ cầm hành lý của mình, đi ra khỏi hàng ngũ.

Mọi người dựa theo số thứ tự và biên chế, tiến hành xếp hàng lại, nhanh chóng đi ra ngoài thành phố.

Có thành viên Người Nhà thuộc nhóm đi qua cánh cửa bí mật thắc mắc:

“Các ngươi đi đâu vậy?"