Chiến tranh chính là ngươi tới ta lui.
Trong quá khứ, khi Khánh Trần tiến tới phía tây đại lúc, hắn chỉ phải bỏ ra một cái giá rất nhỏ đã khiến vương quốc Roosevelt bị thương nặng nề.
Hắn phá hủy một nửa bộ đội chủ lực của thành Bạch Ngân, hắn phá hủy uy hiếp hạt nhân tới từ căn cứ quân sự TOP của đế quốc.
Hắn liên hợp Trung Vũ phá hủy trên trăm chiếc phi thuyền, giết trên trăm tên cao thủ.
Nhưng hiện giờ đến lượt đối phương ra tay, hành động này của đối phương đã nhanh chóng làm tan rã sức chiến đấu nòng cốt của Hội Phụ Huynh, ép họ nhất định phải đi tha hương, trốn tránh nguyền rủa.
Thành phố số 10 vẫn còn, nơi này còn có hơn một triệu thành viên Hội Phụ Huynh.
Nhưng những người ở lại đều không có sức chiến đấu cấp cao, thậm chí còn không có cả cấp C, họ không thể chống lại chiến đấu cấp bậc tập đoàn được.
Chỉ một chiêu nguyền rủa đã khiến Hội Phụ Huynh phải nhượng bộ, rút lui.
Thành viên nòng cốt cần phải rời đi của Hội Phụ Huynh lên tới hai trăm mười nghìn người, vì đám Khánh Trần không thể xác định được danh sách Khôi Lỗi Sư cung cấp co Người Hành Quyết có những ai, không có ai.
Họ không dám đánh cược, vì chỉ cần cược sai là có mấy vạn người phải chết.
Khôi Lỗi Sư đã thẩm thấu tới tận thế giới ngoài, chỉ cần thẩm thấu tới được một nhân viên quản lý kho dữ liệu hộ tịch thì sẽ có quyền hạn xem tất cả tài liệu hộ tịch về người du hành thời gian của Hội Phụ Huynh, thậm chí còn biết được ngày sinh chính xác có một số người.
Khánh Trần đứng trong đêm tối, tập trung quan sát bầu trời đêm, dường như nơi đó phát ra tiếng cười của công tước Phong Bạo vậy.
"Đi thôi nào, mở cánh cửa bí mật ra đi."
Khánh Trần nói.
Rất nhanh sau đó, sáu khu vực trong thành phố số mười lần lượt mở ra cánh cửa bí mật, thành viên nòng cốt của Hội Phụ Huynh dưới sự dẫn dắt của mấy người La Vạn Nhai, Tiểu Thất, nhanh chóng lần lượt rút lui.
Ở trong thành phố số 10 vẫn có những thành viên Người Trong Nhà lần lượt chết thảm trên đường.
Có một vài Người Trong Nhà đang ở trong đội ngũ xếp hàng rời đi, rõ ràng xung quanh không hề tồn tại bất kỳ nguy hiểm hay chuyện bất ngờ gì cả, nhưng đột nhiên lại chết vì sốc tim.
Họ đều đã là người tu thành, theo lý mà nói thì tim phổi mạnh hơn người bình thường hàng chục lần, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình trạng đột tử như vậy, nhưng nó vẫn xuất hiện.
Một khi nguyền rủa của Người Hành Quyết đã hình thành, vậy nó sẽ như một chiếc lưỡi hái tử thần treo ngay trên đỉnh đầu mọi người vậy.
Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, đã có hơn bảy trăm thành viên Hội Phụ Huynh ngã xuống.
Đám người Tiểu Thất, La Vạn Nhai chắc chắn là mục tiêu được ưu tiên nhất, nếu không phải là vì họ là nhóm đầu tiên tiến vào trong cánh cửa bí mật, sợ rằng đã chết cả rồi.
Vào thời điểm này, Hội Phụ Huynh nghiêm nghị áp dụng thứ tự rút lui.
Đẳng cấp cao đi trước, đẳng cấp thấp đi sau.
Bề ngoài thì nhìn như trong Hội Phụ Huynh đang tồn tại đặc quyền giai cấp, luôn ưu tiên cho lãnh đạo chạy trước vậy.
Nhưng sự thật thì đẳng cấp cao chắc chắn sẽ bị nguyền rủa trước tiên, dựa theo nguyên tắc tối ưu hóa thì cũng nên để người cấp cao rời đi trước.
Đến lúc này đây, sức ngưng tụ và lực chấp hành đã được thể hiện một cách rõ ràng nhất, không có bất kỳ ai oán hận hay chất vấn gì chuyện này cả, tất cả đều phục tùng theo sự sắp xếp của tổ chức.
Khi phải đối mặt với cục diện nguy hiểm, tất cả mọi người đều không hề khiêm nhường, mọi người đều yên lặng phục tùng mệnh lệnh, không hề quan tâm tới sự sống chết của bản thân. Tất cả họ đều hiểu rõ, nếu có một ngày cần mấy người Tiểu Thất chết khi chiến đấu, bọn họ cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận.
Đây mới chính là tố chất của một tổ chức có sức chiến đấu phải có.
Thành viên Hội Phụ Huynh nhìn những chiến hữu của mình chết đi, tất cả mím môi không nói lời nào cả, tiếp tục đi theo hàng ngay ngắn, rời khỏi đây.
Các cư dân bị đánh thức vào nửa đêm, họ lặng lẽ đứng bên cửa sổ, nhìn từng thành viên Hội Phụ Huynh gặp phải chuyện bất ngờ, nhìn thành viên Hội Phụ Huynh lần lượt rời đi.
Có người hiểu được có chuyện gì xảy ra, biết được Hội Phụ Huynh bị hắc ma pháp của Tây đại lục nguyền rủa, nhất định phải rời đi để bảo vệ lực lượng.
Thế là các cư dân vội vàng lấy ra lương thực dự trữ ở trong nhà mình, nhét vào trong ngực thành viên Hội Phụ Huynh, dặn bọn họ phải bảo trọng.
Thời gian dần trôi qua, cư dân trên đường phố càng ngày càng nhiều, trên con đường dài mọi người đứng chen chúc nhau tiễn đưa thành viên Hội Phụ Huynh.
Khánh Trần không tiếp tục quan sát cảnh tượng này, dù hình ảnh này rất cảm động, nhưng đó không phải là mục đích của chiến tranh, mục đích của chiến tranh là thắng lợi.